Mạnh Nhu nói:
“Nàng ta ương bướng thế nào, chẳng lẽ Tôn công tử còn không biết? Nàng ta nào có sợ ta có mặt hay không? Huống hồ, nàng ta không ưa ta vốn là chuyện người người trong kinh thành đều hay, nay lại có dịp lôi ta vào, đổ vấy tội lỗi lên đầu ta, há chẳng phải đúng như tâm ý nàng ta sao?”
Tề Tuyên đã không còn nghe nổi nữa. Hai bên lời qua tiếng lại, hắn thực sự khó lòng phân định rõ ràng.
Tề Tuyên gầm lên một tiếng:
“Đủ rồi!”
Mạnh Nhu im tiếng. Tôn Văn cũng không muốn nói thêm nữa. Hắn đã nhìn ra rồi, nói nhiều với loại người như Mạnh Nhu cũng vô ích. Bởi vậy Tào Kiều Kiều từ đầu tới cuối cũng lười mở miệng.
Tề Tuyên bóp trán, thần sắc mệt mỏi:
“Nhu nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào, muội nói rõ một lượt cho ta nghe.”
Mạnh Nhu cố nén đau, cất lời:
“Lúc ấy thiếp đang ngâm mình trong ôn tuyền, sực nhớ Mạnh Hổ ưa náo nhiệt, bèn sai Lạc nhi dẫn nó đến. Nào ngờ Tôn tiểu thư và Tào Kiều Kiều cũng đến đó. Thiếp với họ lời qua tiếng lại, một mình không địch nổi hai người. Trong lúc giằng co, Tôn tiểu thư rơi xuống nước, thiếp cũng trượt theo. Sau đó nàng ta bỏ đi, thiếp định lên bờ, đúng lúc ấy Lạc nhi dẫn Mạnh Hổ đến. Thiếp thấy Tào Kiều Kiều có ý muốn hại Mạnh Hổ, bèn không dám lên, quả nhiên chưa được bao lâu, Mạnh Hổ vừa nắm tay áo nàng ta thì bị nàng ta đá xuống suối. Thiếp tức giận, liền kéo nàng ta xuống theo, rồi liều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tai-gia-khong-ty-o/2786226/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.