Nhìn Trương Vũ lại giả chết, Trương Manh lắc đầu cười. Đầu tiên, cô đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, lấy lương khô đem theo ra ăn, nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục chạy lên trên núi.
Đi được nửa đường, Trương Manh phát hiện đường lên đỉnh núi bị một nhóm giải phóng quân chặn lại.
Đi lùng cả bốn hướng, sau khi xác định đây là con đường duy nhất để lên núi, Trương Manh đành nhắm mắt liều lĩnh xông về phía trước.
Cô còn chưa tới gần, đồng chí giải phóng quân đứng canh ở đó đã ngăn lại.
"Đứng lại, làm gì đấy!"
Trương Manh tiến về phía trước, mỉm cười trả lời: "Chào chú giải phóng quân, tôi vào đây hái thuốc, có thể để tôi qua được không?"
"Hái thuốc? Không được, ngọn núi này đã bị chúng tôi trưng dụng rồi, cô đến nơi khác hái thuốc đi." Đồng chí giải phóng quân đáp.
Trương Manh thấy đối phương hoàn toàn không muốn cho cô qua, nói thế nào cũng muốn gây khó dễ cho cô, cũng không biết Tam Cẩu đã đi đường nào lên núi.
Ngay lúc cô sốt ruột đến nỗi sắp dứt tóc xuống thì có một giọng nói quen thuộc từ phía trên vọng xuống: "Có chuyện gì thế?"
Đồng chí giải phóng quân lập tức kính cẩn lễ phép trả lời: "Thưa tiểu đoàn trưởng, là một nữ đồng chí muốn lên núi hái thuốc."
Trương Manh nghe thấy giọng nói này, mới đầu không nhớ ra là ai, đến khi giọng nói này vang lên một lần nữa, cô mới nghĩ ra tại sao giọng nói này lại quen thế. Chẳng phải là giọng của người đàn ông đẹp trai giúp đỡ cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thanh-ba-cot/231575/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.