Đầu tháng Chín, thời tiết vẫn còn nóng nực, vừa mưa một trận xong, không khí lại càng thêm ngột ngạt. Bên ngoài một khu chung cư cũ kỹ, dưới lầu dán một cáo phó:
"Cư dân nguyên quán khu tập thể, Chu Tĩnh, qua đời do bệnh tại thành phố H vào ngày 31 tháng 8 năm 2015, hưởng dương 31 tuổi. Lễ truy điệu sẽ được tổ chức vào 9 giờ sáng ngày 3 tháng 9 tại nhà hỏa táng. Trân trọng báo tin."
Trước bảng tin dán cáo phó, một đám dì hàng xóm mặc đồ ngủ tụ lại, chỉ trỏ bàn tán:
“Mới ba mươi mốt tuổi thôi mà đã chết rồi, thật đáng tiếc.”
“Đúng đó, tôi nhìn Chu Tĩnh lớn lên từ bé, ngoan ngoãn, tháo vát, ai ngờ người tốt lại chẳng sống lâu.”
“Lúc đó còn đang mang thai nữa, giờ cũng không giữ được đứa nhỏ, không biết là trai hay gái.”
“Còn đoán gì nữa, chắc chắn là con gái rồi, chứ nếu là con trai, chết rồi chẳng lẽ không ai tới đưa tiễn?”
“Nghe nói mẹ của Chu Tĩnh đang định kiện bên thông gia, đòi bồi thường.”
“Kiện thì được gì, lúc con bé đòi ly hôn, bà ta đã khuyên can thế nào? Không phải Chu Tĩnh tự chuốc lấy sao?”
Mấy bà lải nhải một lúc, trời tối dần, muỗi mùa hè thì nhiều vô kể, chốc lát đã bị đốt đầy người. Họ lắc đầu thở dài vài câu, rồi ai nấy về nhà.
Tầng ba khu tập thể, cửa nhà khép hờ, từ bên trong phảng phất mùi hương đèn cầy. Trên cửa dán hoa trắng, hiển nhiên là trong nhà vừa có người mất.
Chu Tĩnh ngồi trước ghế sofa, thẫn thờ nhìn di ảnh của chính mình.
Ảnh chụp đời thường, không phải quá xinh đẹp, nhưng cũng trông có thần. Trong ánh sáng lay lắt từ nến và hương khói, lại hiện ra một nụ cười chẳng hề hợp hoàn cảnh.
Chết rồi thật tốt, có thể công khai đi nghe lén. Ví dụ như mấy bà hàng xóm dưới nhà, trước kia muốn hóng chuyện phải qua vài tầng trung gian, giờ thì hay rồi, bay lên là nghe được ngay.
Chu Tĩnh thành ma được một ngày. Hôm qua cô còn trên bàn sinh, mặt đỏ bừng, gân cổ rặn đẻ, nghĩ rằng sau khi sinh con và ly hôn sẽ viết nên một vở kịch mang tên Thiên tài bảo bối và mẹ bụng dạ thâm sâu. Ai ngờ đoán đúng mở đầu mà không đoán nổi kết cục. Giờ thì chuyển sang mẹ ma và con ma, rất hợp lý.
Trong phòng, mẹ Chu đang nói chuyện với cậu con trai út:
“Mai con đi một chuyến đến nhà họ Từ. Chị con với Từ Giang Hải vẫn chưa ly hôn, hắn chắc chắn không chịu bồi thường, nhưng nhất định phải lấy được số tiền ấy.”
“Lúc trước chị đòi ly hôn, sao mẹ lại cản?” Chu Khắc bất mãn: “Nếu chị đã ly hôn, giờ chẳng phải dễ dàng lấy hết tài sản của chị ấy rồi sao? Giờ chị chết rồi, không lấy được một xu.”
“Mẹ đâu có biết chị con mệnh ngắn vậy đâu.” Mẹ Chu hơi chột dạ. “Biết trước thì mẹ đã khuyên nó ly hôn rồi.”
“Dù sao đi nữa,” Chu Khắc ném thêm ít tiền vàng vào lò đốt giấy, “bắt nhà họ Từ đưa tiền. Cuối năm con cưới vợ rồi, tiền đặt cọc nhà vẫn chưa đủ, nếu họ không trả thì cưới cái gì!”
“Yên tâm đi,” mẹ Chu dỗ dành, “không được thì ta kiện, chị con ở trên trời cũng sẽ phù hộ ta mà.”
Chu Tĩnh đang nghịch quả cúng trên bàn, nghe đến đây liền bật cười.
Nếu không phải bây giờ chỉ là một hồn ma, cô thật muốn hóa thành Trinh Tử (Sadako) nhảy xổ vào hù dọa hai người này một trận.
Nhà họ Chu chỉ là gia đình bình dân, từ nhỏ Chu Tĩnh đã biết điều đó. Mẹ và cha đều là công chức bình thường, nhưng lại sinh tới hai đứa. Chu Tĩnh là chị, Chu Khắc là em trai.
Lý do sinh thêm Chu Khắc cũng đơn giản – vì trọng nam khinh nữ. Từ lúc em trai ra đời, cả nhà Chu dồn hết sự chú ý lên nó. Còn với Chu Tĩnh, kỳ vọng duy nhất là: “Chăm sóc em trai cho tốt, sau này lớn lên, nó là chỗ dựa của con.”
Hồi nhỏ, Chu Tĩnh thật sự tin điều đó, nên rất tốt với Chu Khắc, chuyện gì cũng nhường nhịn. Chu Khắc cũng tỏ vẻ thân thiết, chỉ là hơi nhút nhát. Nhưng sự thờ ơ của cha mẹ khiến cô tổn thương. Trẻ con mà, sao chịu nổi bị lơ là? Để có cảm giác tồn tại, Chu Tĩnh bắt mình phải thật xuất sắc. Trong mắt người khác, cô luôn là “con nhà người ta”: học giỏi, năng động, làm lớp trưởng suốt bao nhiêu năm liền. Sau này đi làm, cũng là người thăng tiến nhanh nhất.
Cô tự định vị bản thân là người có tài lãnh đạo, giỏi dùng người, nghiêm khắc mà bao dung.
Năm 25 tuổi, Chu Tĩnh gặp Từ Giang Hải qua mai mối. Từ Giang Hải là công chức, lương không cao bằng cô, nhưng hiền lành, dịu dàng. Lâu dần Chu Tĩnh cũng động lòng, rồi kết hôn. Sau cưới, cô vẫn hay giúp đỡ Chu Khắc, làm tròn chữ hiếu với nhà mẹ đẻ, cho rằng mình cân bằng rất tốt giữa công việc và gia đình.
Kết quả đến đầu năm nay, phát hiện chồng ngoại tình.
Anh chồng tưởng như thật thà kia lại nuôi một cô sinh viên đại học bên ngoài. Nội tâm Chu Tĩnh sụp đổ, cô kể chuyện này với Chu Khắc – bởi mẹ cô từng nói: “Nếu chồng con bắt nạt con, em trai con sẽ giúp con.”
Nhưng thực tế thì Chu Khắc vừa nghe tới cãi vã đã sợ, co vòi lại. Thế là chiến binh nữ Chu Tĩnh đành thân chinh xuất trận, mang bụng bầu đi đánh ghen, bắt quả tang hai người kia tại khách sạn.
Cô đòi ly hôn, mẹ lại can ngăn: “Con giờ có bầu rồi, ly hôn thì ai cưới? Tiểu Từ cũng chỉ nhất thời hồ đồ, đàn ông ai chẳng thế. Đừng làm quá lên, về xin lỗi một câu là xong.”
Từ Giang Hải thề thốt sẽ không tái phạm, nhưng Chu Tĩnh cảm thấy mình như ăn phải bát cơm có ruồi – dù ruồi đã gắp ra, nhưng vẫn thấy ghê.
Bị mẹ kéo lê lết mãi, chưa ly hôn được thì đến ngày sinh. Chu Tĩnh nghĩ bụng, sinh xong sẽ bỏ hết, mang con rời khỏi thành phố, mặc kệ tất cả – chồng, em trai, cha mẹ, công ty, cô chẳng cần nữa. Thế giới rộng lớn thế kia, cô muốn đi ngắm.
Ai ngờ chưa kịp ngắm gì, đã đến nhà hỏa táng rồi.
Người chết rồi sẽ nhìn rõ những điều trước kia không thấy. Ví dụ như Chu Khắc sau khi biết tin chị chết, lập tức biến thành kẻ đòi công bằng – không phải vì thương tiếc mà vì muốn tiền cưới vợ.
Ví dụ như mẹ cô cuối cùng cũng ngộ ra: phụ nữ phát hiện chồng ngoại tình thì nên ly hôn ngay – để chia được tài sản cho nhà mẹ đẻ.
Ví dụ như Từ Giang Hải chẳng còn là chàng trai hiền lành trước kia, mà vội vã hỏi luật sư cách chuyển nhượng tài sản, muốn chiếm lấy nhà đất của Chu Tĩnh để nâng đỡ cô bồ nhỏ.
Chu Tĩnh ngồi trong linh đường, nghe những đồng nghiệp mà trước kia cô rất coi trọng đến viếng rồi thì thầm:
“Tôi bảo rồi, cô ta tham vọng thế thì sớm muộn cũng có ngày chết vì mệt. Suốt ngày làm dự án, tăng ca, cuối cùng bị cướp hết công sức, con cũng mất.”
“Phụ nữ ấy mà, đừng cố quá. Cố để làm gì, cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài.”
“Thôi, đừng nói nữa, người chết rồi.”
“Cô ta tưởng được sếp coi trọng, ai ngờ vừa chết liền có người thay thế.”
Chu Tĩnh: “…”
Tự định vị bản thân: có tài lãnh đạo, biết dùng người, nghiêm khắc bao dung – xem ra đều là ảo tưởng. Khi người ta bàn luận về cô, đều là kiểu phân tích lợi ích, đánh giá sắc sảo, mà không có ai thực lòng buồn thương cho cô. Dù là một con chó nuôi chết rồi, người ta còn thấy buồn một chút, đúng không?
Chu Tĩnh cảm thấy đời mình thật tệ. Cả nửa đời cố gắng làm người xuất sắc, ép bản thân hoàn mỹ, tưởng rằng sẽ được đền đáp, nào ngờ không khác gì đầu tư chứng khoán – còn lỗ nặng, đến “nửa đời sau” cũng chẳng có mà sống.
Nhưng… cô nhìn vào di ảnh, tự hỏi: cô còn phải làm hồn ma đến bao giờ?
Cô đã rời khỏi nhà xác, về nhà mình ngồi suốt một ngày đêm, nghe hết mớ tiêu cực ấy, giờ chỉ muốn nhanh chóng đầu thai xóa acc chơi lại.
Những người ở đây, cô không muốn nhìn thấy thêm giây nào nữa. Chỉ mong kiếp sau được cùng đứa con chưa chào đời đầu thai vào một gia đình tử tế, giàu hay nghèo không quan trọng, chỉ cần có lương tâm.
Ngoài trời, cơn mưa vừa tạnh lại bắt đầu rả rích.
Chu Tĩnh bước tới cửa sổ, bất ngờ phát hiện trên bệ có một chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại nhìn rất kỳ lạ, bảo là smartphone thì như hàng nhái, bảo là hàng nhái lại hơi giống smartphone. Họa tiết da báo lòe loẹt, sao mà quen mắt đến thế.
Cô thử nhặt lên – ngạc nhiên là với hình thể hư ảo, cô vẫn… cầm lên được?!
TMD! Cô chợt nhớ ra vì sao thấy điện thoại quen quen – đây là chiếc điện thoại làm bằng giấy do tiệm tang lễ làm theo đơn đặt hàng của mẹ cô! Lúc đó cô còn thắc mắc sao thợ lại làm kiểu da báo bánh bèo thế kia.
Trên điện thoại chỉ có một số duy nhất: 000000.
Chu Tĩnh bấm gọi.
Nhạc chờ là bài Xin trời thêm 500 năm, sau tiếng gào thảm thiết “Ta thực sự muốn sống thêm năm – trăm – năm”, một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Xin chào quý khách, hoan nghênh gọi đến tổng đài Thiên Đường 000000. Nếu quý khách muốn đầu thai ngay lập tức, xin nhấn phím 1. Nếu muốn nán lại, nhấn phím 2. Nếu muốn đăng ký gói dịch vụ, nhấn phím 3. Tra cứu thông tin tử vong, nhấn 4. Khiếu nại khách hàng, nhấn 5. Gặp nhân viên chăm sóc, nhấn 0.”
Cái quỷ gì vậy?! Chu Tĩnh chóng mặt, theo thói quen bấm 0.
“Đang chuyển đến tổng đài viên…”
“Xin chào, tôi là nhân viên gx097, rất vui được phục vụ quý khách. Xin hỏi quý khách có nhu cầu gì?”
Giọng nữ dễ nghe như tổng đài 10086 vậy. Chu Tĩnh nghe mà đơ ra, rồi nói: “Tôi muốn đầu thai. Bao giờ mới sắp xếp cho tôi được?”
“Xin hỏi quý khách đang ở khu vực nào?”
“Thành phố H .”
“Vâng, hệ thống đầu thai khu H vừa bị sét đánh sập, đang sửa chữa. Trước mắt có 1.232 người đang xếp hàng trước quý khách.”
“Vậy tôi khi nào mới được đầu thai?”
“Khi hệ thống sửa xong sẽ sắp xếp. Nhưng vì nhu cầu quá cao, nếu xếp hàng bình thường, khoảng nửa năm nữa.”
“Nửa năm?!” Chu Tĩnh kêu lên. Phải làm ma nửa năm à? Không đời nào!
“Không còn cách nào nhanh hơn à? Rõ ràng là do lỗi hệ thống, sao bắt khách hàng chịu? Tôi muốn khiếu nại!” Chu Tĩnh nhập vai khách hàng nhanh chóng, dù cũng chẳng biết đi khiếu nại ở đâu.
“Tài khoản của quý khách đã tích đủ 500.000 điểm, là khách hàng hạng năm sao của chúng tôi. Có thể chọn gói khuyến mãi mùa hè – đầu thai sớm. Có gói đầu thai tức thì, đầu thai trong ngày, đầu thai trong tháng. Xin hỏi quý khách chọn loại nào?”
“Điểm tích thế nào vậy?”
“Dạ, tính theo mức độ thảm khốc trong cuộc đời quý khách.”
“…”
Ha ha, hóa ra cuộc đời thảm thương của cô đã đủ để đổi ngay gói combo ưu đãi.
“Tôi chọn đầu thai ngay lập tức.”
“Vâng, xin quý khách xem kỹ nội dung gói đầu thai tức thì.”
“Miễn, tôi vội.”
“Vậy xin quý khách nhấn phím # để xác nhận.”
Chu Tĩnh xác nhận.
“Ầm” – một tiếng sét rung trời, trong làn mưa rả rích, một tia chớp sáng lóa bao trùm nửa bầu trời. Một khối sáng trắng như cái bánh bao bỗng lao về phía Chu Tĩnh.
“Excuse me?!”
Chưa kịp nói hết câu, thân thể và tiếng nói của cô đã bị ánh sáng trắng nuốt trọn.
Bên trong nhà, mẹ cô bước tới đóng cửa sổ, thắc mắc: “Ai để cái điện thoại giấy ngoài cửa sổ vậy? Suýt nữa bị gió thổi bay mất.”
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lách tách.
Không ai nghe thấy, trong điện thoại giấy, giọng nữ ngọt ngào mờ dần:
“Giao dịch của quý khách đã hoàn tất, sẽ có hiệu lực trong vòng 24 giờ. Cảm ơn quý khách đã gọi đến tổng đài Thiên Đường.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.