Trong cơn mê man, dường như cô mơ thấy một giấc mơ rất dài. Trong mộng có vô số gương mặt lướt qua trước mắt Chu Tĩnh – có mẹ Chu, Chu Khắc, Từ Giang Hải, bác sĩ, còn có tiếng còi xe cấp cứu dồn dập. Bên dưới là ga giường trắng tinh, trong mũi toàn là mùi thuốc sát trùng.
Những bước chân rối ren, ồn ào vang qua bên tai, rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng Chu Tĩnh nghe không rõ họ nói gì. Nhưng cô cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó khiến người ta tiếc nuối, một nỗi bi thương khó tả cứ thế dâng lên trong lòng.
Cô đột nhiên mở bừng mắt.
Trước mắt là chiếc màn chống muỗi quen thuộc nhưng hơi cũ kỹ, trên đầu là quạt trần vẫn đang "vù vù" quay đều. Chỉ mới hơn một tháng, với môi trường sống của "Chu Tĩnh" hiện tại, cô đã quá quen thuộc rồi.
Chu Tĩnh chống khuỷu tay ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ. Cô lắc mạnh đầu, vén màn xuống giường, nhìn thấy Phùng Yến đang ngồi ở bàn đọc sách.
Cô nói: “Phùng Yến.”
Nghe tiếng, Phùng Yến lập tức đứng bật dậy, quay đầu nhìn Chu Tĩnh, ánh mắt có phần kỳ quái.
Chu Tĩnh không để ý đến vẻ mặt của cô ấy, chỉ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.” Phùng Yến trả lời.
“Mười giờ?” Động tác xoa tóc của Chu Tĩnh khựng lại, lẩm bẩm: “Mình ngủ lâu vậy sao? Ủa, không phải hôm qua mình đi dự sinh nhật của Viên Khang Kỳ và mấy người bạn của cậu ta sao?”
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô chẳng nhớ gì cả?
“Phùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thanh-nu-ba-truong-18-tuoi/2782546/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.