Ôn Nguyễn vươn một bàn tay nhỏ khác ra sau lưng.
Cô cầm một túi y tế trên tay.
"Trán cậu bị thương.
"
Hoắc Hàn nhìn đôi mắt nai con ngấn nước của cô, khó chịu nhíu mày, "Cô cho rằng tôi là Hoắc Cảnh Tu sao?"
Ôn Nguyễn nhìn anh dáng vẻ dữ dằn, giữa lông mày hiện lên một chút ý cười.
"Cậu luôn nhắc tới Hoắc Cảnh Tử, cậu ghen sao?"
“Xéo đi.
” Anh xoay người rời đi.
Ôn Nguyễn đã đuổi kịp và ngăn cản anh.
" Không đề cập tới Hoắc Cảnh Tử, cậu ngồi xổm người xuống.
""
Hoắc Hàn Niên đứng bất động, anh cao 1,88 mét, cao hơn cô rất nhiều, trên người mang theo một cỗ lạnh lùng dữ tợn, muốn đối diện được anh, thật sự cần một tâm lý vững vàng.
Ôn Nguyễn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một chút, "Cậu không sao chứ?"
Đôi mắt cô trong veo, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và u ám của anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, như thể ánh nắng ban trưa nóng bỏng làm tan chảy kẹo dẻo trong không khí, phảng phất chút ngọt ngào.
Tim Hoắc Hàn Niên chậm nửa nhịp, cảm giác bồn chồn càng thêm sâu.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Cô kêu Lão tử ngồi xổm?"
Ôn Nguyễn vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giật giật ống tay áo.
Bàn tay của cô, trắng nõn và dịu dàng, mảnh mai, nhỏ hơn bàn tay anh rất nhiều.
Hoắc Hàn Niên từ từ hạ thân thể nghiêm nghị xuống, vẻ mặt ủ rũ.
Ánh mặt trời rơi vào trên người hai người, thiếu niên gầy gò tuấn tú, lạnh lùng, thiếu nữ mảnh mai trắng nõn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thanh-tieu-tien-nu-ben-canh-hoac-thieu/2683683/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.