Khi nói đến việc ăn đất Quan Âm, Lý Kim Phượng phát hiện vẻ mặt người đàn ông có chút buồn bã.
Hắn kỳ thực cũng đồng tình với những người này, nhưng trong tình huống hiện tại, khi hắn đói bụng, hắn cũng không biết hôm nay mình có thể an toàn hay không, nên làm sao còn có thể quan tâm đ ến chuyện nào nữa.
Được ăn một bữa no nê đã là chuyện có thể làm người ta vui đến phát khóc rồi nên cũng không có quyền kén chọn.
"Cô bé, chú chỉ có thể nói với cháu được như vậy, nếu như cháu còn có cái gì muốn hỏi, đợi ngày mai hãy đến ngõ tám mốt, chú sẽ nói kỹ càng hơn.
Hôm nay chú phải đi về đã!"Có lẽ nghĩ đến chính mình và người mẹ già mù lòa ở nhà, người đàn ông càng quyết tâm về sớm để mang về những hạt bột mì tinh ngon lành này cho mẹ già nếm thử.
Ít nhất, trước khi cuộc đời của mẹ già hắn kết thúc, cũng có thể nếm được những món ngon mà chưa từng nếm qua trong đời này.
Lý Kim Phượng mặc dù còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn nam nhân này thấy đôi mắt hắn đỏ hoe, cô biết như vậy là đủ rồi.
Cô cười nói với người đàn ông: “Cảm ơn chú!” rồi để người đàn ông đi.
Người đàn ông đã rời đi, nhưng công việc của Lý Kim Phượng vẫn phải tiếp tục.
Cô lại cho thêm mười ký bột mì vào túi vải mang theo, sau đó lại thêm bốn ký mì sợi, cộng lại là mười bốn ký.
Không phải tất cả đồ trong siêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-60-kieu-the-co-khong-gian/303102/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.