Trước kia, Đỗ Nhược Hồng còn phải nhịn nhục, chấp nhận bị đè đầu cưỡi cổ. Nhưng bây giờ, bà không thèm nhịn nữa.
"Anh cả, anh không lên tiếng à?" – Hứa Lam Xuân hết đường cãi, lại đẩy trách nhiệm sang cho Hứa Lam Giang.
Đúng lúc ấy, Trương Trường Minh từ xa đi tới. Nhìn thấy cảnh náo loạn, anh cau mày:
"Làm cái gì đấy? Phát lương thực mà như đang đánh trận?"
Bà cụ Hứa vừa thấy đại đội trưởng liền nhanh chóng rời khỏi màn ăn vạ, chạy tới, nước mắt đầm đìa:
"Đại đội trưởng ơi, nhà tôi bị trộm! Đồ cưới của con gái tôi bị mất sạch! Mà cái con kia – cô ta ở nhà mà không thèm canh giữ gì cả! Đúng là đâm dao vào phổi tôi mà!" – Mụ ta gào như thể thiên địa sụp xuống tới nơi.
Trương Trường Minh quay sang nhìn Đỗ Nhược Hồng, ánh mắt nghiêm lại:
"Chuyện bà ta nói có thật không?"
"Đại đội trưởng, tôi không biết gì cả." – Đỗ Nhược Hồng điềm đạm trả lời, giọng không chút run sợ – "Sáng nay tôi dậy muộn, vừa tỉnh dậy đã phải chạy sang đây xếp hàng lĩnh gạo. Vụ trộm cắp này tôi hoàn toàn không hay biết. Với lại, lúc ấy trong nhà có Hứa Lam Xuân với Lâm Thanh Thanh ở phòng chính – còn tôi thì ở phòng khách."
Bà đưa mắt quét một vòng, ánh nhìn như lưỡi dao sắc lạnh.
"Không đi tìm hai người gần đồ cưới nhất, lại lôi tôi ra để đổ vạ. Đây chẳng phải là cố tình chĩa mũi dùi vào tôi thì là gì? Đại đội trưởng, nếu không có lý do rõ ràng, tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786248/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.