Đúng lúc ấy, Kiều Dịch Khất bất ngờ nhắc lại chuyện cũ:
"Vân Sương, em còn nhớ lần trước hỏi anh về người có đạo hạnh cao không?"
Cô ngẩn ra, vội vàng bỏ thứ đang cầm trong tay xuống:
"Anh tìm được rồi à?"
"Ừ, coi như là vậy. Nhưng tình hình không được khả quan cho lắm. Hai hôm nữa, anh phải tới đó hỏi cho rõ."
Cô nghe xong, trong lòng lập tức lo lắng:
"Dịch Khất, ngày anh đi thì em đi cùng. Em cũng có nhiều điều muốn hỏi."
Anh chau mày, có chút ngạc nhiên:
"Em cũng muốn đi ư? Nơi đó e là chẳng dễ chịu đâu. Hay em ở nhà thì hơn?"
"Không, em muốn đi!" Cô cứng rắn đáp, ánh mắt không hề d.a.o động.
Anh thở dài bất lực:
Mộng Vân Thường
"Thôi được, vậy thì cùng đi."
Trong lòng Liễu Vân Sương lại nổi lên một cơn sóng. Người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chuyện hệ thống, liệu có nên mở miệng? Chỉ sợ chưa đúng thời điểm, nói ra lại chuốc thêm phiền toái. Thôi, tới lúc đó xem tình hình rồi tính.
Nhưng dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Rau cỏ trong vườn ngày nào cũng có thể hái, Liễu Vũ Yên và Lãnh Kiến Quốc cũng đã về. Hôm nay, cô cố tình mua hai cái chân giò cùng ít lòng lợn, định làm món lòng kho đãi cả nhà.
"Chị cả, để em phụ chị nhé." Liễu Vũ Yên nhanh nhảu chạy lại.
"Được, vậy em nhặt hành lá đi."
"Vâng."
Một lát sau, cô chợt hỏi:
"À, chị cả, để Thu Hương ở nhà bà nội thì có sao không?"
"Không đâu, bọn em bận việc, thường xuyên nhờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2932738/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.