Nghe được lời nói hèn mọn như đứa trẻ ăn xin của Hứa Trầm Đình, Phó Bạc Quân nhíu mày, trong lòng khó chịu.
"Anh không có khuynh hướng ngược đãi người khác, không có không cho em ăn cơm."
Phó Bạc Quân trong lòng ngấm ngầm không vui, đen mặt, giọng điệu nói chuyện hơi hung dữ.
Loại chuyện ăn cơm này còn cần phải đặc biệt nói với anh sao?
Đói bụng thì ăn, trong nhà cũng không phải không có người giúp việc, không có người nấu cơm, cậu còn có thể đói sao?
"Nhưng mà..."
Hứa Trầm Đình cúi đầu, nói chuyện do dự, giống như đang e dè cái gì, không dám nói ra.
"Nói đi."
Phó Bạc Quân đợi nửa ngày cũng không đợi được đến lúc nói tiếp, giọng điệu có vài phần mất kiên nhẫn, trong lòng rất nóng nảy.
Hứa Trầm Đình lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Bạc Quân, hốc mắt đã đỏ cả một vành.
Không đợi Phó Bạc Quân mở miệng, Hứa Trầm Đình đã dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy thôi anh không cần phải lo lắng.”
"Anh không phải nói, để cho em nhận thức rõ thân phận của mình, em chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh mua về để tiêu khiển, cũng không phải mua về làm tổ tông, em đi đâu, làm gì cũng phải báo cáo với anh một tiếng mới đúng phép.”
Phó Bạc Quân: “ …”
Lời này hình như là anh nói, lại giống như có điểm nào đó không giống.
Phó Bạc Quân có một loại cảm giác đang lấy đá đập chân mình.
"Không có sự đồng ý của anh, em đi đâu cũng không dám đi. Em không biết anh đã đi đâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-toi-tro-thanh-tieu-to-tong-cua-tong-tai-co-chap-thien-vi/421051/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.