Trong bức thư kia chính là ghi chép của Hà Loan Loan về những vết thương Cố Dục Hàn phải chịu trong những lần làm nhiệm vụ.
Anh lên chiến trường đối diện với họng súng, đấu tranh anh dũng không biết bao nhiêu lần, toàn thân chỗ nào cũng có vết sẹo, cho dù tới thời bình thì cũng từng bị kẻ bắt cóc đ.â.m một d.a.o khi anh đang cố gắng giải cứu con tin, vì nằm vùng bắt phạm nhân mà phải ngụp lặn dưới nước bùn hơn ba mươi tiếng, tay trần vật lộn với sáu tên tội phạm, đầu bị đánh trúng mấy lần, sau ót bị người ta quẹt cho mấy nhát...
Ai mà không biết Cố Dục Hàn là một kẻ tàn nhẫn, một người rắn rỏi?!
Người cậu sau lưng anh là một thủ trưởng rất quyền lực, nhưng anh chưa bao giờ dựa vào người cậu này!
Hà Loan Loan đưa tay đoạt lấy lá thư kia, vành mắt phiếm hồng, ánh mắt lạnh lùng!
“Chồng tôi là người không giỏi ăn nói, cũng không thích tranh công, có bị thương thì cũng tự mình chịu đựng, nhường cơ hội chữa trị cho chiến hữu! Trong lòng anh ấy, mạng của nhân dân, mạng của chiến hữu còn quan trọng hơn tính mạng của mình! Bởi vậy mấy năm nay anh ấy bị thương quá nhiều, cũng để lại không ít di chứng đau đớn, trước khi kết hôn với tôi, không ai biết anh ấy bị thương cả! Đây đều là tôi gặn hỏi mãi mới được, tôi phải ghi nhớ để chăm sóc anh ấy! Anh ấy chắc chắn là một chiến sĩ đủ tư cách! Anh ấy dùng bờ vai của mình gánh lấy sự yên ổn của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-lai-cuop-lai-gia-tai/1179217/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.