Một bên vừa nói chuyện, Tiểu Triệu Thận một bên nhìn Diệp Tinh luyện đan, trong mắt hiếm có lộ ra một tia bình tĩnh.
Rất nhanh trôi qua nửa giờ, đợi đến một giờ, Tiểu Triệu Thận bỗng nhiên đứng dậy, cậu nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp thúc thúc, ta phải đi rồi."
Diệp Tinh nhìn cậu nhóc trước mắt, đứa trẻ này cơ hồ là hắn nhìn lớn lên từ bé.
Hơi trầm ngâm một chút, tay phải Diệp Tinh vung lên, lập tức một viên đan dược màu vàng xuất hiện, trơn tru dừng lại ở trước mặt Tiểu Triệu Thận.
"Diệp thúc, đây là cái gì vậy?" Tiểu Triệu Thận nghi hoặc hỏi.
Diệp Tinh cười cười, nói: "Đây là một loại đan dược ta luyện chế có lợi đối với thân thể, ngươi ăn vào liền biết tác dụng."
"Ừm." Tiểu Triệu Thận không do dự, trực tiếp gật đầu.
Cậu vô cùng đối tín nhiệm với Diệp Tinh, trong lòng cậu, ngoại trừ cha mẹ mình ra, Diệp Tinh có thể nói là người thân cận nhất.
Miệng mở ra, sau đó đan dược bị cậu nuốt vào trong bụng, đan dược vào bụng, lại không có bất kỳ cảm giác gì, tựa hồ hoàn toàn biến mất.
Tiểu Triệu Thận cũng không có cảm giác đặc thù gì, cậu nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng hành lễ, nói: "Diệp thúc, tạm biệt, chờ có cơ hội trở về ta sẽ đến thăm người."
"Đi đi." Diệp Tinh cười cười.
Sau đó Tiểu Triệu Thận trực tiếp đi ra ngoài.
“Huyền Nguyên Tông sao?” Nhìn bóng lưng Tiểu Triệu Thận, Diệp Tinh yên lặng nói trong lòng.
Vừa rồi đan dược hắn cho cậu ăn tên là Bồi Nguyên Đan, đan dược này sẽ tiềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/444133/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.