Khoảng nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc bọn họ đã tới một nơi. Nơi này là một khối nham thạch nhô ra, giống như đá ngầm trong đại dương vậy, bất nhưng đường kính cũng đạt tới mấy chục cây số.
Rõ ràng khí lưu hỗn độn bay trên tảng đá ít đi rất nhiều, dường như không thể thấy, rất kỳ lạ.
Vút!
Thân ảnh Diệp Tinh nhanh chóng dừng lại phía trên, hắn cảm nhận một, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: "Trên nhảm thạch này không có bất cứ uy áp nào."
"Tất nhiên rồi, nơi mà ta tìm có thể kém được ư?" Tiểu Hắc tự hào nói.
Diệp Tinh cười một tiếng, hắn vung tay lên, sau đó trước người xuất hiện một bé gái, bé gái trông chỉ mới ba, bốn tuổi, sắc mặt cũng vô cùng trắng bệch.
"Thúc thúc, đây là nơi nào nha?" Tiểu Bảo Nhi xuất hiện, tò mò nhìn bốn phía.
"Nơi này là sâu trong khe nứt hỗn độn, Bảo nhi ngươi sợ ư?" Diệp Tinh ngồi xổm xuống, xoa đầu bé gái đầu, dịu dàng nói.
"Có thúc thúc ở đây, Bảo Nhi không sợ." Tiểu Bảo Nhi lắc đầu nói.
Khoảng thời gian này, Diệp Tinh đối xử rất tốt với bé, rõ ràng cô bé đã sinh ra sự ỷ lại vào Diệp Tinh.
"Thật dũng cảm." Diệp Tinh khen ngợi hai câu, sau đó cười nói: "Bảo Nhi, bây giờ ngươi và tiểu Hắc của thúc thúc ở chung một chỗ, tạm thời có nó chăm sóc cho ngươi."
"Thúc thúc, ngươi phải đi ư?"
Nghe vậy, tiểu Bảo mà lập tức lo lắng, kéo chặt vạt áo Diệp Tinh, trên khuôn mặt nhỏ bé là sự sợ hãi.
"Ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/444301/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.