Sắc mặt Diệp Tinh khó coi, trầm giọng nói: “Long Vũ, đã một lần đuổi giết thất bại, lần này ngươi còn đuổi giết, chẳng lẽ không sợ mình lại thất bại lần nữa sao?”
“Việc này không phiền Kiếm Ngân ngươi nhọc lòng.” Nghe Diệp Tinh nói, Long Vũ lại lạnh nhạt nói: “Ngươi hẳn là biết mục đích chúng ta tới, giao ra toàn bộ linh quả, bảo vật quý giá trên người, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Tuy rằng đang nói, nhưng lúc này Long Vũ đang truyền âm với Xà Nhãn.
“Xà Nhãn, Kiếm Ngân này bất cứ lúc nào cũng có thể tản ra sương mù màu trắng sau đó rời đi, ngươi phải chú ý.” Ông ta nhịn không được dặn dò.
Thật vất vả mới mang theo đại đội xuất phát, nếu lại thất bại, tổn thất của ông ta sẽ rất lớn.
“Ha ha, Long Vũ, ngươi yên tâm, một nhân tộc còn chưa đạt tới Bất Tử Cảnh đỉnh cấp, bất kể chạy đi nơi nào, ta cũng đều có thể phát hiện.” Xà Nhãn tự tin nói.
Thiên phú của ông ta chính là phương diện này, vô cùng tự tin.
Giống như lời ông ta nói lúc trước vậy, có ông ta ở đây, Nhân tộc Kiếm Ngân có chạy đằng trời.
“Vậy là tốt rồi.” Long Vũ gật đầu.
“Giao trái cây ra?” Nghe Long Vũ nói, Diệp Tinh lại cười to nói: “Long Vũ, những bảo vật này đều là ta đạt được, ngươi muốn thì ta liền phải cho ngươi sao?”
“Nhân loại Kiếm Ngân? Ngươi không nhìn rõ tình huống sao? Không giao ra bảo vật, chính là chết!”
Hắn vừa dứt lời, Hắc Thạch dáng người vô cùng cường tráng, giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-thanh-manh-nhat-vu-tru/444589/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.