Tiểu Mai vẫn cảm thấy áy náy, cô ấy biết chuyện này sẽ mang đến cho Tiếu Tiếu rất nhiều phiền phức.
Tiểu Mai nhớ tới bản thân mình cũng có khoảng thời gian giống với Lâm Tiếu, có một kỳ nghỉ mẹ cô ấy bắt cô ấy thuộc lòng rất nhiều bài thơ cổ. Sau đó mỗi khi có người quen họ hàng đến chơi, mẹ đều gọi cô ấy ra, cô ấy sẽ cùng họ hàng người quen đối đáp thơ cổ, từng người từng người một, thật sự rất là phiền.
Hiện tại mỗi lần Lâm Tiếu đối mặt không phải là rất nhiều họ hàng thân thích thiên tài đến nhà.
Mà là mỗi ngày trong khu tập thể đều gặp phải, nếu nhân thừa số lên thì phải tới mấy chục nhóm hàng xóm.
Lâm Tiếu an ủi Tiểu Mai: “Không sao đâu, qua một thời gian thì mọi người sẽ quên thôi.”
Những việc lạ trong khu tập thể đều là như thế này, cùng một chuyện mà nhắc đi nhắc lại mấy ngày thì rất nhanh mọi người sẽ đi chú ý chuyện mới.
Trước kia mỗi lần anh trai đánh nhau chính là như vậy, mỗi lần anh trai đánh xong, mọi người trong khu tập thể đều sẽ thảo luận vài ngày, mấy ngày đó mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên.
Chỉ cần chịu đựng mấy ngày là mọi người trong khu tập thể lại có chuyện mới để thảo luận.
Còn có việc trong nhà Lâm Tiếu mua TV, điện thoại, điều hòa đều cùng là một chuyện, mọi người nghị luận cũng chỉ như một trận gió, qua mấy ngày là sẽ thổi qua thôi.
Ngược lại lại là Lâm Tiếu an ủi Tiểu Mai: “Vậy nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1609971/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.