🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cha mẹ của Tiểu Mai cùng Linh Linh đều rất ngại ngùng: “Ôi trời, còn muốn mời bọn nhỏ ăn bánh kem.”

“Tú Anh, nếu còn cứ như vậy, đứa nhỏ nhà tôi thật sự chỉ muốn ăn vạ nhà cô không đi.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy thì hai cô con gái này cứ để cho tôi nuôi đi, tôi thích nhất là con gái.”

Lâm Tiếu liếc mắt nhìn mẹ một cái, khi người lớn nói chuyện luôn có hai loại giọng điệu, một loại là giọng điệu nói chuyện ngày thường, một loại khác chính là giọng điệu nói chuyện hiện tại của mẹ, giọng điệu càng nhiệt tình thì âm lượng càng cao.

Người lớn vì sao phải dùng giọng điệu đọc bài văn để nói chuyện thì thật sự Lâm Tiếu cũng không hiểu lắm. Vì sao khi đọc bài văn lại cần phải có đủ cảm tình, đầy nhịp điệu, còn phải kéo dài âm.

Mẹ của chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh cũng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, những người lớn đó còn thường cùng nhau cười ha ha ha ha.

Vốn dĩ Lâm Tiếu không nghe được có cái gì buồn cười, mấy người lớn này thật là kỳ lạ.

Lâm Tiếu kéo chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh nói chuyện nhỏ.

Chị Linh Linh hỏi: “Cuộc thi người mẫu nhí là cái gì?”

Thật ra Lâm Tiếu cũng không rõ lắm, cô đem tất cả những gì mà mình biết đều nói cho chị Linh Linh: “Chính là ở cung thiếu nhi, bọn em đi nhầm tòa nhà, trong tòa nhà ấy có rất nhiều người, mẹ điền tên và dán bức ảnh vào tờ mẫu đăng ký, sau đó ngày hôm qua thì nhận được điện thoại nói em thông qua sơ tuyển.”

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đều nghe rất nghiêm túc, nhìn qua như hai người còn có hứng thú với cuộc thi người mẫu nhí hơn cả Lâm Tiếu.

“Vậy học lớp năm còn có thể ghi tên được nữa không?” “Lớp sáu còn có thể ghi tên được nữa không?” Hai người liên tục hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Có thể, tuổi của thiếu nhi có thể đến lớp sáu.”

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đều ghi nhớ chuyện này trong lòng, năm nay chắc chắn là không còn kịp rồi, nghỉ hè sang năm các cô ấy cũng muốn bảo cha mẹ đưa đi cung thiếu nhi ghi tên.

Đôi tay chị Tiểu Mai chống nạnh và đi như “mèo đi bộ”.

Lâm Tiếu ngơ ngác hỏi: “Chị Tiểu Mai, tại sao chân trái với chân phải của chị như đang đánh nhau thế?”

Chị Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lâm Tiếu một cái: “Người mẫu đều đi như vậy đấy, em chưa thấy qua người mẫu biểu diễn sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Chưa thấy qua.”

Chị Tiểu Mai: “Vậy em nhất định phải xem và học người mẫu trong TV đi đường như thế nào.”

Lâm Tiếu: “Làm thế nào để biết khi nào người mẫu trong TV biểu diễn?”

Chị Tiểu Mai: “Đọc báo đi. Trên tờ báo thứ bảy hàng tuần đều có báo trước các chương trình TV vào tuần sau.”

Lâm Tiếu kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, trên báo chí lại còn có chuyện tốt như vậy sao.

Ngẫu nhiên Lữ Tú Anh sẽ lấy một phần báo chí từ đơn vị về nhà, nhưng mà Lâm Tiếu không thế nào xem được, trên báo chí đều là đen trắng, chữ còn nhỏ như vậy, tin tức trong đó Lâm Tiếu cũng không cảm thấy có có hứng thú, cô vẫn thích sách ngoại khó cùng tạp chí của mình hơn.

Hóa ra trên báo chí còn thông báo các chương trình TV.

Vậy thì chẳng phải là có thể biết ngày nào đài truyền hình chiếu Tây Du Ký hay sao.

Lâm Tiếu hối hận bản thân không biết điều này sớm hơn một chút.

Trong nhà chị Tiểu Mai đặt báo chiều, sáng sớm hàng ngày đều có thể nhận được tờ báo do người đưa báo đưa đến: “Báo chiều nhưng mà sáng sớm đã đưa tới, thật là kỳ lạ.”

Lâm Tiếu gật đầu, là rất kỳ lạ.

Chị Tiểu Mai nói với Lâm Tiếu, về sau người trong nhà cô ấy sau khi đã xem xong tờ báo thứ bảy thì có thể mang đến cho Lâm Tiếu xem: “Chị cũng sẽ xem giúp em, nếu nhìn thấy khi nào người mẫu biểu diễn thì sẽ nói cho em trước tiên.”

Lâm Tiếu mời chị Tiểu Mai: “Vậy đến lúc đó các chị tới nhà em, chúng ta cùng xem người mẫu biểu diễn.”

Trong nhà chị Linh Linh không đặt báo giấy nên không giúp gì được ở phương diện này. Cô ấy nói với Lâm Tiếu: “Chị có thể chải tóc giúp em. Chờ đến khi em tham gia thi người mẫu, chị sẽ chải cho em một mái tóc xinh đẹp.”

Trong nhà chị Linh Linh có một con búp bê Barbie, là do bác cả khi đi công tác ở phương Nam mua về cho cô ấy, Linh Linh rất thích, chải cho búp bê Barbie đủ loại kiểu tóc.

Cô ấy có thể chải đầu cho búp bê thì cũng có thể chải đầu cho Lâm Tiếu.

Ba cô gái nhỏ cứ thỏa thuận với nhau như vậy: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi.”

Kỳ nghỉ hè này, hầu như chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh có một nửa thời gian đều là trải qua ở trong nhà Lâm Tiếu. Nơi khiến ba cô gái nhỏ vui sướng nhất không còn là dưới bóng cây bên cạnh dây thun hay nhảy lò cò trên ô vuông nữa.

 

Trong phòng khách nhà Lâm Tiếu có điều hòa cùng TV đã trở thành thiên đường vui sướng của các cô ấy.

Những ngày Lâm Tiếu không tham gia lớp học tính bằng bàn tính thì thường xuyên mời chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đến nhà bật điều hòa và xem TV.

 

Cha mẹ của chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh biết con gái nhà mình sang nhà hàng xóm ngồi điều hòa xem TV, mỗi lần ngồi chính là cả ngày nên không cho các cô ấy đi tay không, mỗi lần đi đều bảo các cô ấy mang theo kem que và đồ ăn vặt.

Lữ Tú Anh nói rất nhiều lần rằng không cần mang theo cái gì, nhưng mà cha mẹ hai bên đều kiên trì nói: “Đều là cho bọn trẻ ăn. Tiếu Tiếu nhỏ tuổi nhất, vốn dĩ cũng không ăn hết hai miếng, chủ yếu đều là hai đứa đấy ăn.”

“Tú Anh, chúng tôi đã chiếm lợi nhà cô rồi. Nếu mà đến việc mang kem que cho Tiếu Tiếu mà còn không được, thì về sau tôi cũng không dám để bọn trẻ đến đây nữa.”

Lữ Tú Anh không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.

Kỳ nghỉ hè này, mỗi ngày Lâm Tiếu ăn một cây kem que, thậm chí còn ăn hai cây kem que, còn không cần tiêu tiền tiêu vặt của mình.

Mỗi tuần được một đồng rưỡi, Lâm Tiếu lại không cần phải tiêu một chút nào, tất cả đều được cô tích lại, cô cũng giống Viên Kim Lai có được một gia tài nhỏ của mình.

Lớp học tính bằng bàn tính kết thúc, mỗi ngày Lâm Tiếu đều có thể gọi chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đến nhà chơi, ba cô gái nhỏ ngồi ở trên sô pha ăn kem que và xem TV, hi hi ha ha cả một buổi trưa.

Lữ Tú Anh vội vàng dùng máy may hai bộ lót ghế sô pha, mỗi ngày trước khi Tiểu Mai cùng Linh Linh đến, Lữ Tú Anh sẽ đem miếng lót lồng vào ghế sô pha.

Như vậy các cô ấy mặc bên ngoài là váy quần ngồi ở trên tấm lót sô pha, chờ người đi rồi lại xốc tấm lót lên là được.

Chị Tiểu Mai cùng Chị Linh Linh có thể đến nhà Lâm Tiếu chơi khiến cho mấy đứa trẻ của những nhà bên cạnh đều rất hâm mộ.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi nhìn thấy Lâm Tiếu đều sôi nổi nói muốn đến nhà cô chơi nhưng mà Lâm Tiếu từ chối tất cả.

Trong khu tập thể, những đứa trẻ mà Lâm Tiếu có quan hệ tốt nhất chỉ có chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh, còn những đứa trẻ khác thì Lâm Tiếu cảm thấy bản thân không quen thuộc với bọn họ.

“Lúc trước mấy người cũng không gọi tôi đến nhà mấy người chơi mà.” Lâm Tiếu nói.

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đều gọi Lâm Tiếu đến nhà mình chơi, Lâm Tiếu đến đó từ năm lớp một.

Hơn nữa Lâm Tiếu còn tự mình nghĩ ra được phương pháp nhảy dây cao su mới, chỉ có chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh chưa từng chê cười cô, sẽ kiên nhẫn nhìn cô nhảy.

Còn những đứa trẻ khác khi Lâm Tiếu vừa mới bắt đầu nhảy sẽ kêu sai rồi sai rồi, sau đó đẩy Lâm Tiếu từ trên dây cao su xuống.

Cho nên Lâm Tiếu chỉ gọi chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh đến nhà mình chơi.

Lâm Tiếu liên tục từ chối những đứa trẻ trong khu tập thể, mỗi lần từ chối cô đều thấy ngại ngùng, vì vậy đã chạy tới tìm sự đồng thuận từ Lữ Tú Anh: “Mẹ mẹ, nhà của chúng ta, có phải con muốn gọi ai tới chơi thì gọi người ấy tới chơi, không muốn gọi ai tới chơi thì không cần gọi người ta tới chơi đúng không ạ?”

Trọng điểm của Lâm Tiếu là ở câu sau, Lữ Tú Anh lại chỉ chú ý tới câu đằng trước.

Bà lập tức cảnh giác hỏi: “Con lại muốn gọi ai tới nhà chơi? Không được, ngoài chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh thì không được lại gọi thêm người khác.”

Tiểu Mai cùng Linh Linh là hai cô gái nhỏ chỉ lớn hơn Lâm Tiếu hai ba tuổi, tất nhiên sẽ hiểu chuyện hơn nhiều so với Lâm Tiếu, trong nhà dạy bảo cũng rất tốt. Hai nhà đều biết Lữ Tú Anh có thói quen ở sạch, nghìn lần dặn dò các cô ấy không được tùy tiện chạm vào đồ vật trong nhà Lâm Tiếu, khi ăn cái gì nhất định phải ăn sạch sẽ, không được làm rơi rớt.

Lữ Tú Anh vẫn rất thích hai cô gái nhỏ này, yêu sạch sẽ, hiểu lễ phép. Khi ăn đồ ăn vặt ở trên sô pha chưa bao giờ dựa vào ghế sô pha để ăn, mà thân thể sẽ nghiêng về phía trước, phía dưới lót tờ báo mà Lữ Tú Anh đã chuẩn bị.

Mặc dù như vậy, trong nhà có thêm hai đứa bé đã là cực hạn của Lữ Tú Anh, nghe được lời Lâm Tiếu nói còn tưởng lại mời đứa trẻ khác tới nhà nên lập tức không đồng ý.

Nếu như gặp phải đứa trẻ không có phép tắc, hoặc Lâm Tiếu mời chính là một bé trai giống như Lâm Dược Phi khi còn nhỏ, Lữ Tú Anh nhớ tới, da đầu lập tức tê dại.

Lâm Tiếu nhận được câu trả lời của mẹ, gật đầu: “Con biết rồi.”

Vốn dĩ cô cũng không muốn lại gọi người khác đến nhà.

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh tới nhà Lâm Tiếu còn có một chút tác dụng phụ, chính là sau khi hai người về nhà đều khóc lóc gây chuyện để người lớn cho phép mình nuôi chó.

“Mẹ, nhà của chúng ta cũng nuôi một con ch.ó đi.”

“Cha, Tiểu Hoàng quá đáng yêu.”

Yêu cầu của hai người Tiểu Mai cùng Linh Linh đều bị người lớn từ chối: “Hầu hạ một mình con cũng đủ mệt mỏi rồi, còn hầu hạ một con chó.”

“Không được!”

Chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh chỉ có thể đem tất cả niềm yêu thích với chó do Tiểu Hoàng mang lại đều trút xuống ở trên người Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng thật sự quá đáng yêu.

Kỳ nghỉ hè này, khi lần đầu tiên các cô ấy đến nhà Lâm Tiếu, lúc nhìn thấy Tiểu Hoàng còn hơi sợ hãi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.