Cha mẹ của Tiểu Mai cùng Linh Linh đều rất ngại ngùng: “Ôi trời, còn muốn mời bọn nhỏ ăn bánh kem.”
“Tú Anh, nếu còn cứ như vậy, đứa nhỏ nhà tôi thật sự chỉ muốn ăn vạ nhà cô không đi.”
Lữ Tú Anh cười nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao, vậy thì hai cô con gái này cứ để cho tôi nuôi đi, tôi thích nhất là con gái.”
Lâm Tiếu liếc mắt nhìn mẹ một cái, khi người lớn nói chuyện luôn có hai loại giọng điệu, một loại là giọng điệu nói chuyện ngày thường, một loại khác chính là giọng điệu nói chuyện hiện tại của mẹ, giọng điệu càng nhiệt tình thì âm lượng càng cao.
Người lớn vì sao phải dùng giọng điệu đọc bài văn để nói chuyện thì thật sự Lâm Tiếu cũng không hiểu lắm. Vì sao khi đọc bài văn lại cần phải có đủ cảm tình, đầy nhịp điệu, còn phải kéo dài âm.
Mẹ của chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh cũng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, những người lớn đó còn thường cùng nhau cười ha ha ha ha.
Vốn dĩ Lâm Tiếu không nghe được có cái gì buồn cười, mấy người lớn này thật là kỳ lạ.
Lâm Tiếu kéo chị Tiểu Mai cùng chị Linh Linh nói chuyện nhỏ.
Chị Linh Linh hỏi: “Cuộc thi người mẫu nhí là cái gì?”
Thật ra Lâm Tiếu cũng không rõ lắm, cô đem tất cả những gì mà mình biết đều nói cho chị Linh Linh: “Chính là ở cung thiếu nhi, bọn em đi nhầm tòa nhà, trong tòa nhà ấy có rất nhiều người, mẹ điền tên và dán bức ảnh vào tờ mẫu đăng ký,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1609973/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.