🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Bà ngoại trật lưng có nghiêm trọng không ạ?” Lâm Tiếu sốt sắng hỏi.

Lâm Dược Phi: “Không biết nữa, chắc không có chuyện lớn gì đâu.” Anh đã không nhớ nổi kiếp trước có chuyện này hay không nữa, tự an ủi bản thân rằng nếu đã không có ấn tượng thì chắc là không nghiêm trọng.

Lâm Tiếu kéo ống tay áo anh trai: “Anh ơi, vậy anh đến văn phòng cô giáo Từ xin nghỉ cho em đi.”

Lâm Dược Phi ngờ vực hỏi: “Xin nghỉ gì?”

Lâm Tiếu: “Xin nghỉ về quê đó.”

Lâm Dược Phi: “Em không có đi. Em đang học mà, sao về quê được. Hơn nữa, các em sắp phải thi cuối kỳ rồi.”

Lâm Tiếu ngây ra: “Không dẫn em theo hả?”

Mẹ về quê, nhưng không dẫn cô theo.

“Vậy em làm sao đây?” Lâm Tiếu sốt ruột.

Lâm Dược Phi: “Chẳng phải còn anh ở nhà sao, anh chăm em.”

Lam Tiếu hít ngược vào một ngụm khí lạnh, mẹ về quê, trong nhà chỉ còn lại cô và anh trai. Chờ đến khi mẹ về, cô còn sống không?

Lâm Tiếu lo lắng trong lòng về đến nhà, muốn xin mẹ dẫn cô về quê thăm bà ngoại.

“Tiếu Tiếu, mấy ngày tiếp theo để anh ở nhà chăm sóc con, con chịu không?”

Lúc mẹ hỏi Lâm Tiếu với vẻ mặt lo âu, Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Bà ngoại trật lưng, mẹ đã rất lo rồi, cô không thể để mẹ còn hao tâm vì cô.

Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Dược Phi hết lần này đến lần khác phải chăm sóc em gái thế nào: “Cơm sáng con mua ở ngoài, cơm tối hai con đến nhà ăn trong xưởng ăn.”

“Lúc không kịp đón em thì bảo em đến văn phòng cô giáo Từ chờ con, ngày mai con đến nói với cô giáo Từ trước một tiếng.”

“Quần áo Tiếu Tiếu thay ra, con vò cổ áo và tay áo trước, cứ dùng máy giặt giặt là được.”

“Không được, mẹ viết lại cho con.”

Lữ Tú Anh cũng rất không yên tâm hai anh em này, bà dọn hành lý xong lại do dự: “Thôi, hay là mẹ không về nữa.”

Lâm Dược Phi đột nhiên nhớ ra, kiếp trước mùa đông năm anh vừa đi làm, bà ngoại cũng trật lưng.

Lữ Tú Anh lo muốn bốc hỏa, mỗi ngày gọi điện thoại về quê mấy lần, nhưng một câu cũng không nhắc đến việc về quê xem thử.

Vì mẹ hoàn toàn không yên tâm để em gái lại cho anh ở kiếp trước chăm sóc.

Lúc ấy mẹ vừa lo cho bà ngoại ở quê, vừa không thể không ở lại nhà chăm sóc mình và em gái, trong lòng chắc như nung như nấu cỡ nào.

Lâm Dược Phi cắt ngang lời mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chờ mẹ về đảm bảo Tiếu Tiếu trắng trẻo béo ú.”

Lâm Tiếu mở to mắt: “Anh mới béo.”

Vì không để mẹ lo lắng cho mình có thể chăm sóc em tốt hay không, Lâm Dược Phi đảo khách làm chủ dặn dò Lữ Tú Anh: “Mẹ, đồ mẹ soạn có đủ chưa? Nghĩ xem có thiếu gì không?”

“Mẹ, sau khi về quê mẹ xem tình hình bà ngoại, không được thì tìm chiếc xe Van to chút để bà ngoại nằm đưa đến bệnh viện chụp hình.”

“Mẹ, một mình mẹ lên đường về quê tuyệt đối phải chú ý an toàn, cuối năm trộm cướp nhiều lắm, mẹ ở bến xe và trên xe chắc chắn phải để ý.”

Lữ Tú Anh nghe đến phiền: “Tên nhóc con như con sao còn dài dòng hơn bà nội nữa.”

Quả nhiên, Lữ Tú Anh không còn lo hai anh em ở nhà nữa, Lâm Dược Phi thành công chuyển dời lực chú ý của bà.

Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến trường trước rồi đưa Lữ Tú Anh đến bến xe.

“Mẹ, sau khi về đến quê rồi thì gọi điện thoại cho con, con viết số điện thoại đơn vị trên sổ.”

Lữ Tú Anh: “Rồi rồi rồi, con thật sự dài dòng y như bà nội vậy.”

Lữ Tú Anh miệng thì chê, nhưng trong đáy mắt lại không giấu nổi ý cười.

Buổi chiều tan học, Lâm Tiếu thấy anh đúng giờ đến cổng trường đón cô, cô thấp thỏm hỏi: “Anh ơi, mẹ đã về quê rồi ạ?”

Lâm Dược Phi: “Ừm, mấy hôm nay em giao cho anh chăm, nghe lời chút.”

Lâm Tiếu vội nói: “Em nghe lời nhất rồi.”

Cô thở dài trong lòng, trời, mẹ không ở nhà, anh xưng đại vương.

Lâm Tiếu ngồi trên yên sau xe đạp của anh, phát hiện anh chạy mãi chạy mãi rồi quẹo: “Anh, anh chạy sai đường rồi, anh muốn đi đâu đấy?”

Lâm Dược Phi: “Dẫn em đi ăn lẩu thịt dê.”’

“Chẳng phải mẹ bảo anh dẫn em đến nhà ăn trong xưởng ăn cơm sao?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Nào nhiều lời thế, cho em ăn no chẳng phải là được rồi sao!”

Ngồi lên ghế dài của quán ăn, Lâm Tiếu mới tin anh thật sự dẫn cô đi ăn lẩu thịt dê.

Quao, không phải cuối tuần mới có thể đến quán ăn sao?

Lúc Lâm Tiếu và anh trai đi vào thì quán vẫn chưa đến giờ cơm tối, hai người là bàn khách duy nhất. Anh hiển nhiên không coi mình là khách, chạy vào bếp sau mấy chuyến, tự rửa rau, tự bưng món, tự xới cơm.

Anh không chỉ không coi mình là khách, cũng không coi Thẩm Vân là nhân viên phục vụ, luôn bảo Thẩm Vân ngồi xuống ăn chung.

 

Thẩm Vân từ chối mấy lần xong thì xoay đầu trốn vào bếp sau.

 

Sau đó Lâm Tiếu thấy mắt của anh mình như dính trên rèm cửa bếp sau. Dần dần, những vị khách khác cũng đến, Thẩm Vân trong bếp sau chạy ra ngoài mấy chuyến, Lâm Dược Phi chờ mỗi lần Thẩm Vân từ bếp sau đi ra.

Bữa cơm này ăn hai tiếng đồng hồ, Lâm Tiếu sớm đã ăn no rồi, anh còn ngồi trong quán mãi không chịu đi.

Lâm Tiếu nôn nóng: “Anh, sao còn chưa đi nữa?”

“Em còn phải về nhà làm bài tập nữa đó.”

Lâm Dược Phi lưu luyến không nỡ đứng lên: “Lúc nãy sao em không làm bài tập ở đây?”

Lâm Tiếu trừng to mắt, ở quán bên ngoài sao làm được?

Lâm Dược Phi: “Sao không thể làm? Vĩ nhân đọc sách chốn thị thành náo nhiệt. bàn ghế trong quán đều ngay ngắn, sao em không thể làm bài tập?”

Sau khi trời tối thì lạnh hơn, Lâm Dược Phi dùng khăn choàng quấn kín kẽ mặt của Lâm Tiếu, chỉ để lộ đôi mắt bé nhỏ.

Lâm Tiếu bị khăn choàng quấn đến khó thở, vội vàng giơ tay kéo lỏng, lộ ra một khe hở ở mũi.

Về đến nhà, Lâm Tiếu lập tức chuẩn bị múa bút, hôm nay thời gian bắt đầu làm bài tập quá trễ.

Lâm Tiếu làm bài tập, hoàn thành nhiệm vụ ôn tập cuối kỳ giáo viên quy định, dọn dẹp cặp sách, đánh răng rửa mặt rửa chân rửa m.ô.n.g như đánh trận, cuối cùng kịp giờ đi ngủ nằm lên giường.

“Anh ơi, ngày mai em phải đến nhà tắm.” Lâm Tiếu nằm trên giường gọi anh trai.

“Biết rồi.” Giọng của Lâm Dược Phi từ phòng nhỏ truyền đến.

Lâm Tiếu nằm một mình trên giường, học giống mẹ, đắp một chiếc áo gối lên đèn đầu giường.

Lúc trước khi mẹ làm ca đêm, Lâm Tiếu ngủ một mình không dám tắt đèn, đều là ngủ thế này.

Từ nhỏ cô đã quen tự ngủ lúc mẹ làm ca đêm, thế nhưng hôm nay lại không quen, rõ ràng sau khi mẹ đổi công việc ngày nào cũng ngủ cùng cô chỉ mới không lâu.

Mình đã trở nên nhõng nhẽo nhanh vậy sao.

Lâm Tiếu nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, chạy đến nhà vệ sinh, lại chạy đến nhà bếp rót nước uống.

Lâm Dược Phi nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra: “Em còn không ngủ thì sáng mai dậy không nổi đâu.”

Lâm Tiếu ấm ức: “Em ngủ không được.”

Lâm Dược Phi: “Ngủ không được thì làm tiếp hai trang sách bài tập toán.”

Lâm Tiếu mở to mắt, anh trai là ma quỷ à?

Lâm Tiếu lật đật chạy về giường, chăn đắp qua đầu, ôm nỗi khủng hoảng về làm đề toán nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong một giây.

Hôm sau, Lâm Tiếu tan học chạy ra ngoài, anh trai lại đúng giờ đến cổng trường đón cô.

“Anh, hôm nay mẹ có gọi điện thoại cho anh không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Gọi rồi. Hôm nay mẹ dẫn bà ngoại đến bệnh viện chụp hình, không có vấn đề gì to tát, chỉ là phải nằm ở nhà tịnh dưỡng.”

Lâm Tiếu nhẹ nhõm thở phào, tảng đá lớn đè trên đầu tim đã dọn đi rồi, bà ngoại không sao.

Lâm Tiếu nở nụ cười, nhưng Lâm Dược Phi vẫn nhíu mày. Giọng mẹ trong điện thoại rất mỏi mệt, như đã xảy ra chút chuyện không mấy vui vẻ với cậu mợ, đương nhiên không cần nói với Lâm Tiếu những chuyện này.

“Mẹ phải ở quê chăm sóc bà ngoại mấy hôm.” Lâm Dược Phi nói.

“Mấy hôm ạ?” Lâm Tiếu hỏi ngay.

Lâm Dược Phi: “Anh không biết, chờ bà ngoại đỡ hơn mẹ lại về. Có thể là vài ngày, cũng có thể là mười mấy ngày.”

Mười mấy ngày? Vậy há chẳng phải anh trai sẽ làm đại vương trong nhà mười mấy ngày đó sao, cô là con khỉ nhỏ chịu sự quản lý của anh trai.

Lâm Tiếu khôi phục tinh thần, phát hiện anh trai lại quẹo qua đường đến quán lẩu thịt dê, Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Anh ơi, hôm nay vẫn ăn lẩu thịt dê sao?”

Lâm Dược Phi: “Ừm.”

Lâm Tiếu khá vui mừng lại vừa sốt ruột, lẩu thịt dê ngon hơn nhà ăn mà: “Nhưng hôm nay em phải đến nhà tắm.”

Lâm Dược Phi: “Anh biết, hôm nay chúng ta ăn nhanh về nhanh.”

Lâm Tiếu yên tâm rồi.

Sau đó phát hiện mình yên tâm quá sớm rồi.

Ăn nhanh của anh trai, tốn một nửa tiếng đồng hồ.

Lâm Tiếu bất lực, vừa không ngừng hối thúc anh trai, vừa miễn cưỡng lật sách ôn tập trong quán lẩu thịt dê.

Lúc Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến cửa nhà tắm, khoảng cách nhà tắm đóng cổng chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.

Bản thân Lâm Dược Phi đến nhà tắm nam, nói với Lâm Tiếu: “Sau khi em vào thì tìm người lớn kỳ lưng cho em, miệng ngọt chút, nhớ gọi dì, nói cảm ơn.”

Lâm Tiếu lắc đầu, tìm dì xa lạ kỳ lưng giúp cô, cô không mở miệng được.

Lâm Dược Phi không hiểu Lâm Tiếu ngại cái gì. Lúc nhỏ toàn là cha dẫn anh đến nhà tắm để tắm rửa, sau này cha bệnh, lúc ấy anh xấp xỉ tuổi của Lâm Tiếu bây giờ, Lâm Dược Phi tự đến nhà tắm nam, cũng là tìm chú bác xung quanh giúp anh kỳ lưng.

Từ nhỏ anh đã đẹp, miệng ngọt, hoàn toàn không có ai từ chối anh. Chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Một đứa trẻ bé xíu như em, kỳ hai cái là xong, cũng không mệt.”

Lâm Tiếu liều mạng lắc đầu: “Em không cần kỳ lưng, người em không ngứa.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.