Cô giáo Từ giải thích một phen, bên kia điện thoại mới hiểu là con cái trong nhà Lữ Tú Anh không học ở trường tiểu học trực thuộc nhà máy kéo sợi, mà học ở trường tiểu học Đường Giải Phóng cách mấy cây số.
“Ở nhà máy có trường tiểu học trực thuộc, sao còn phải ra ngoài học?” Giọng điệu của đối phương hoàn toàn không hiểu: “Chờ cô ấy trở lại, để cô ấy gọi điện thoại lại cho cô.”
Bộp một tiếng, bên kia cúp điện thoại.
“Tút tút tút.” Trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng cúp máy, tâm trạng của Lâm Tiếu phập phồng xao động theo tiếng tút tút.
Người trong xưởng sao lại cúp điện thoại rồi chứ, Lâm Tiếu muốn nghe điện thoại, chờ tiếng của mẹ truyền đến từ phía bên kia.
“Tích tắc, tích tắc.” Lâm Tiếu nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, hoài nghi đồng hồ trong phòng làm việc cô giáo Từ hư mất rồi, tại sao lại chạy chậm như vậy.
Cô giáo Từ vươn tay sờ đầu Lâm Tiếu: “Đừng có gấp, mẹ em sẽ gọi điện đến đây nhanh thôi.”
“Reng reng reng.” Cô giáo Từ vừa dứt lời, tiếng điện thoại trong phòng làm việc liền vang lên.
Lâm Tiếu không kịp chờ đợi vươn tay nắm lấy ống nghe, bỗng lại chần chừ, đây là điện thoại văn phòng cô giáo Từ, mình không nên nhận.
Bàn tay khô ráo ấm áp của cô giáo Từ bao phủ lấy tay nhỏ của Lâm Tiếu, nắm lấy tay Lâm Tiếu rồi đưa ống nghe điện thoại lên bên tai Lâm Tiếu.
Tiếng Lữ Tú Anh thở không ra hơi truyền đến từ phái bên kia: “Xin chào.”
“Mẹ.” Trong nháy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1610085/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.