🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Tiếu đột nhiên nhớ tới cô giáo Uông, cô mặc chiếc váy đơn giản do mẹ làm, cô giáo Uông liền nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo đẹp nhất lớp, cô giáo Uông rất thích cô bé.

Anh trai mua quần áo mới cho cô là vì lý do này sao?

Nhưng trong trường học mới lại không có cô giáo Uông.

“Lâm Tiếu, sao hôm nay em cứ ngồi mãi vậy, không có ai tới đón em sao?”

Giọng cô giáo Từ cắt đứt suy nghĩ của Lâm Tiếu, cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra, bạn học trong lớp đều đã đi hết chỉ còn lại một mình cô.

Lâm Tiếu nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ, đeo cặp sách chạy ra ngoài: “Tạm biệt cô giáo Từ.”

Thứ hai, chỗ ngồi của cả lớp đều dịch sang bên trái một hàng, bên phải Lâm Tiếu không phải tường, mà là một bạn học nam vừa đen vừa gầy, tên là Dương Kiến Sinh.

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dương Kiến Sinh vài giây, muốn nhớ kỹ diện mạo của cậu bé, nhưng mà vừa nhắm mắt lại gương mặt của Dương Kiến Sinh lại trở nên có chút mơ hồ.

Lớp trưởng vừa đen vừa gầy hơi giống bạn nam này, Lâm Tiếu cảm thấy gương mặt của bọn họ đều rất giống nhau.

Lâm Tiếu nói với Vương Hồng Đậu ở phía sau về phiền não của mình, Vương Hồng Đậu vô cùng kinh ngạc: “Không giống, gương mặt của bọn họ không giống chút nào cả.”

Muốn nhớ kỹ toàn bộ bạn học trong lớp mới, Lâm Tiếu còn cần một ít thời gian.

Nhưng mà chỉ cần các bạn học ngồi ở chỗ của mình, Lâm Tiếu sẽ biết bọn họ.

Trong đầu Lâm Tiếu có một tấm sơ đồ mặt bằng của lớp học, cô biết bạn học ngồi ở mỗi chỗ tên là gì.

Ghi nhớ thứ tự chỗ ngồi dễ dàng hơn gương mặt nhiều.

Sang tuần mới, chỗ ngồi trong phòng học dịch sang trái một hàng, bản đồ chỗ ngồi trong đầu Lâm Tiếu cũng dịch chuyển theo.

Lâm Tiếu cảm thấy bản thân hiểu rõ từng bạn học mới ngồi ở chỗ nào, vậy cũng coi như quen biết bạn học mới.

Chỉ là có một số bạn học mới không hiểu, vì sao Lâm Tiếu vừa mới trò chuyện cùng mình ở trong lớp ngày hôm qua, ánh mặt nhìn mình ở trong hành lang lại rất xa lạ.

Đương nhiên, không phải Lâm Tiếu không nhớ mặt ai, Vương Hồng Đậu ở hàng sau, Trần Đông Thanh ở bên trái, chỗ ngồi của các bạn học ở xung quanh cô đều rất quen thuộc.

Mọi người giao kích thước trang phục vào thứ hai, đến thứ sáu thì đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong sẽ được phát xuống.

Đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong của học sinh nữ là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, váy hai dây màu xanh da trời, còn có một cái khăn quàng đỏ tươi đẹp.

Dây lưng của váy hai dây là viền lá sen, có hai đường viền trắng ở dưới chân váy.

Sau khi Lâm Tiếu nhận được đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong thì vội vã muốn thay. Những bạn học khác cũng giống như vậy, trước cửa nhà vệ sinh nữ xếp thành hàng dài.

Vương Hồng Đậu bị độ dài của hàng ngũ này làm cho hoảng sợ: “Đến lúc vào học cũng không đến lượt chúng ta.”

Lâm Tiếu kéo tay Vương Hồng Đậu, đi lên lầu.

“Chỉ có lớp hai phát đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong, nhà vệ sinh nữ trên tầng không có ai thay quần áo.”

Trái tim Vương Hồng Đậu đập thình thịch, trên tầng là địa bàn của lớp trên, cô bé chưa từng đi qua, lá gan của Lâm Tiếu thật lớn.

Bởi vì quyết định sáng suốt của Lâm Tiếu, cô và Vương Hồng Đậu trở thành học sinh nữ đầu tiên trong lớp thay xong đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.

Tiếng chuông vào học vang lên, các học sinh nữ nhao nhao trở lại phòng học, phần lớn đều chưa kịp thay quần áo.

Hầu hết các bạn nam trong lớp đều đã thay xong, các bạn nữ rất ngạc nhiên: “Sao các cậu lại thay nhanh như vậy?”

Các học sinh nam nháy mắt ra hiệu, ha ha cười quái dị, ngay từ đầu ai cũng không chịu nói là chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà cuối cùng Lâm Tiếu vẫn biết.

Các học sinh nam nhìn thấy các học sinh nữ đều đi ra phòng học đi thay quần áo, liền để cho mấy học sinh nam bảo vệ cửa trước, mấy học sinh nam bảo vệ cửa sau, trực tiếp thay quần áo ở trong phòng học.

Các học sinh nữ sợ ngây người, sao bọn họ lại không nghĩ tới biện pháp này chứ?

Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết nói: “Sau này còn có chuyện như vậy, các bạn nữ chúng ta đuổi tất cả các bạn nam ra ngoài, chúng ta thay quần áo ở trong phòng học.”

Lâm Tiếu thay đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong xong liền không nỡ cởi ra, mặc mãi đến khi tan học.

Lâm Dược Phi đón em gái ở cổng trường, ánh mắt vẫn tìm kiếm Lâm Tiếu mặc áo đỏ, cho đến khi Lâm Tiếu đi tới trước mặt thì anh mới nhìn thấy.

“Ồ, phát đồng phục học sinh mới rồi.”

Lâm Tiếu lập tức sửa lại cho anh trai: “Không phải đồng phục học sinh, là đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong, cả nước thống nhất.”

 

Cô giáo Từ không lừa cô, thật sự cho cô gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong.

 

“Cả nước thống nhất.” Lâm Dược Phi trừng lớn hai mắt nhìn thật kỹ, kiểu dáng thật ra cũng đơn giản, nhã nhặn nhưng lại bắt mắt.

“Nhưng mà cô giáo của chúng em đã nói, ngoại trừ hoạt động quan trọng của đội Thiếu niên Tiền Phong thì mặc bộ đồ này khi chào cờ thứ hai và tham gia hoạt động tập thể của trường, nên đây được coi như đồng phục.”

“Cô giáo nói vì để tiết kiệm, trường sẽ không mua thêm đồng phục mới nữa.”

Sau khi về đến nhà, Lâm Tiếu vẫn không nỡ cởi đồng phục đội Thiếu niên ra, cũng không chịu tháo khăn quàng đỏ.

Mãi đến khi Lữ Tú Anh tan làm trở về, thấy Lâm Tiếu mặc bộ đồng phục mới, trong đầu lập tức vang lên báo động cấp mười.

“Đồng phục hôm nay mới phát còn chưa giặt sao con lại mặc vậy hả?”

Vẻ mặt Lư Tú Anh trầm xuống: “Cởi đồ ra nhanh lên, mẹ dẫn con đi tắm.”

Đồng phục đội được làm từ terylen tổng hợp, không bị co, lại nhanh khô.

Sáng sớm buổi đầu tiên, Lâm Tiếu đã mặc lên bộ đồng phục đội Thiếu niên Tiền Phong đã được giặt sạch và phơi khô.

Lữ Tú Anh nhíu mày nói: “Hôm qua nhìn không kỹ, sao đồ lại vừa người như vậy?”

“Có thể đến trưởng đổi bộ lớn hơn một cỡ hay không, như này thì sang năm sẽ không thể mặc được nữa.”

Lâm Dược Phi nói: “Không cần. Nếu đồng phục chật thì mua bộ mới.”

Một vài hình ảnh lóe lên trong đầu Lâm Dược Phi. Anh không nhớ rõ dáng vẻ em gái học tiểu học ở kiếp trước như thế nào, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ em gái học trung học cơ sở.

Trên người cô mặc đồng phục to hơn hai cỡ, như thể trùm cái bao tải lên người.

Trong ký ức của Lâm Dược Phi, em gái mặc bao tải lúc nào cũng yên lặng. Anh không biết là do cô quá thất vọng với anh nên không muốn nói chuyện cùng, hay đối với ai cô cũng im lặng như vậy.

Không chỉ là đồng phục trung học cơ sở, mà lúc nào quần áo của em gái cũng rộng thùng thình.

Lữ Tú Anh hay may đồ lớn hơn hai cỡ vì cơ thể em gái đang phát triển và vải sẽ co lại dần.

Thật ra từ hồi trung học cơ sở em gái đã không cao lên nữa, lúc đó vải cũng không co lại nhiều nhưng bà vẫn chả thể bỏ được thói quen này.

Lữ Tú Anh một mình gồng gánh cả một gia đình, con trai đánh nhau gây sự khiến hay bà lo lắng nên cũng không còn sức mà chú ý đến những chi tiết này.

Quan niệm của bà trước giờ vẫn là đồng phục trẻ con thì nên lớn hơn một hai cỡ. Nghe Lâm Dược Phi nói chật thì mua đồ mới thì liếc nhìn anh nói: “Nhưng bây giờ con đang kiếm tiền mà.”

Lâm Dược Phi kiên nhẫn giải thích với mẹ mình: “Đồng phục thì phải mặc vừa người, không thì nhìn rất là lôi thôi lếch thếch, chạy nhảy trong trường cũng không tiện.”

“Hơn nữa đa số học sinh ở trường tiểu học Đường Giải Phóng đều mặc đồng phục vừa người, Tiếu Tiếu phải giống với các bạn cùng lớp.”

Không chỉ những giáo viên như Uông Xuân Thúy có tính bợ đỡ, mà cả một vài đứa trẻ cũng có tính như thế. Cũng không thể nói là bợ đỡ, thích quần áo đẹp, thích điều kiện tốt, “khinh nghèo yêu giàu”, “ghét xấu thích đẹp”… đều là những bản tính của trẻ con.

Hầu hết học sinh của Tiểu học Đường Giải Phóng đều là con cháu cán bộ và giáo viên nên Lâm Dược Phi không muốn để em gái quá khác với bạn cùng lớp.

“Tại sao phải giống với các bạn cùng lớp?”

Câu nói của anh trai làm Lâm Tiếu cái hiểu cái không.

Cô chợt nghĩ đến vấn đề đang suy nghĩ dở lúc trưa thứ bảy tuần trước, vì tan học nên đã bỏ vấn đề này ra sau đầu.

“Anh ơi, trước khi chuyển trường anh đã đặc biệt mua quần áo mới cho em sao?”

“Là vì sợ em lại gặp phải hạng người như cô giáo Uông sao?”

Có nhiều vấn đề Lâm Tiếu không thể hiểu được: “Chẳng lẽ thái độ đối với một người sẽ vì quần áo người đó mặc trên người mà trở nên khác đi sao?”

Lâm Dược Phi nhìn đôi mắt trong veo của em gái, nhất thời nói không nên lời.

“Sẽ có một vài người như thế.” Lâm Dược Phi lại nghĩ Lâm Tiếu còn quá nhỏ, không biết phải nói thế nào cho cô hiểu: “Ví dụ như cô giáo Uông, chính là người như thế.”

Lữ Tú Anh thở dài một tiếng: “Chuyện này thì có gì lạ đâu, tiền kính y hậu kính nhân*, người như vậy có rất nhiều.”

(*) Nghĩa đen là khi tiếp xúc với người khác, trước tiên chúng ta sẽ nhìn vào hình thức bên ngoài, tức là cách ăn mặc của người đó, sau đó mới nhìn vào các khía cạnh khác của người đó.

Lâm Tiếu nhíu mày: “Nhưng dù em mặc quần áo gì thì em vẫn là em mà.”

“Không lẽ em mặc quần áo đẹp thì mới là Lâm Tiếu (cười),mặc quần áo rách thì là Lâm khóc hay sao?”

Lâm Dược Phi nói: “Tất nhiên em vẫn là em rồi, nhưng thái độ của một số người khác với em cũng sẽ thay đổi.”

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.