🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Công tắc của đầu vòi hoa sen nằm ở phía dưới, nước chỉ chảy ra khi mọi người đứng dưới đầu vòi hoa sen và dùng chân giẫm lên. Lữ Tú Anh giẫm lên giúp Lâm Tiếu làm tóc cô ướt dưới vòi hoa sen.

“Sh...” Lâm Tiếu hít mạnh một hơi, nước trong phòng tắm quá mạnh làm da đầu cô thấy đau, hơn nữa nước nóng quá.

“Nóng nóng nóng nóng.” Lâm Tiếu rụt đầu như rùa đen nhỏ.

Lữ Lứ Anh đưa tay thử nhiệt độ nước: “Không nóng.”

Lâm Tiếu thở dài, mẹ cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, Lâm Tiếu cảm thấy quá nóng, Lâm Tiếu cảm thấy nhiệt độ nước vừa phải, mẹ cảm thấy quá lạnh, mỗi lần mẹ con tắm đều như vậy.

Với sự kiên quyết của Lâm Tiếu, cuối cùng mẹ đã giảm nhiệt độ nước xuống một chút. Lâm Tiếu nhắm mắt xoa bong bóng trên đầu, sau khi gội đầu hai tay sờ loạn: “Mẹ, nước đâu?”

Lữ Tú Anh vươn tay kéo Lâm Tiếu xuống dưới vòi nước, nước nóng gột rửa bọt trên đầu cô.

Lâm Tiếu nắm tay mẹ bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lâm Dược Phi đã đợi sẵn ở cửa.

Lâm Dược Phi vươn tay chọc chọc khuôn mặt đỏ bừng của em gái mình: “Sao giống m.ô.n.g khỉ thế?”

Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn anh trai, mọi người đều khen khuôn mặt của cô là quả táo nhỏ, vậy tại sao đến miệng anh trai cô lại biến thành m.ô.n.g khỉ?

Hôm nay, cả nhà ba người đều đi ngủ sớm. Vào nửa đêm, Lâm Tiếu mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy to của anh trai, nhưng cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt cũng không mở ra liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu thức dậy rất sớm. Ngồi vào bàn viết nhật ký về quê, lần này về quê đi bắt ếch, bắt tôm, trải nghiệm thật phong phú, khác hoàn toàn với những lần về quê trước đây.

Lâm Tiếu hối hận chỉ có một quyển viết nhật ký, trải nghiệm trở về quê của cô viết thành hai quyển hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cô lắc lắc cây bút chì trong tay, quyết định không viết chuyện bắt ếch mà chỉ viết chuyện bắt tôm, dù sao cô giáo cũng nói ếch là bạn của con người. Cô cũng không bắt được ếch, nhưng cô là người đầu tiên bắt được tôm.

Lữ Tú Anh chỉ nghỉ ba ngày, sau khi từ quê lên là phải đi làm.

Sau khi anh trai Lâm Dược Phi từ quê lên, mỗi ngày dậy sớm hơn, về nhà muộn hơn, Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh trai mình lại chơi bóng một cách nghiêm túc như vậy: “Anh trai, anh muốn cứu vớt bóng đá nam Trung Quốc à?”

Lâm Dược Phi đang uống nước liền phun ra: “Anh trai của em không có bản lĩnh lớn như thế.”

“Em làm bài tập hè xong chưa?”

“Hôm nay tính nhẩm với luyện chữ viết tay?”

Lâm Dược Phi không thể nhìn nổi chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo của em gái mình nên anh đã mua cho cô một cuốn sách bảng mẫu, giao nhiệm vụ một trang mỗi ngày giống như một phép tính nhẩm.

“Xong hết rồi.” Lâm Tiếu dẫn anh trai đến bàn học, tiếp nhận kiểm tra của anh trai.

Kỳ nghỉ hè trôi qua nhanh chóng, Lâm Tiếu sắp bắt đầu đi học.

Ngày Lâm Dược Phi đi làm trong nhà máy dệt cũng sắp đến.

Mấy ngày gần đây, anh đã tìm cơ hội để nói chuyện với Lữ Tú Anh. Mặc dù không lấy được bằng lái xe và trở thành tài xế như kế hoạch ban đầu nhưng anh đã tìm thấy một cơ hội khác và kiếm tiền để chứng minh khả năng của mình.

Chỉ là thời gian quá ngắn, không đủ tiền, e rằng trong mắt Lữ Tú Anh còn không bằng “bát cơm sắt”.

Lâm Dược Phi đã tập đi tập lại cách thẳng thắn trong lòng, nhưng anh chưa kịp nói thì Lữ Tú Anh đã nghe thấy tiếng gió trong nhà máy.

“Tú Anh, cô có biết mỗi ngày Tiểu Phi ở bên ngoài làm cái gì không?”

Lữ Tú Anh cười nói: “Gần đây mỗi ngày thằng bé đều ở bên ngoài chơi bóng, không uống rượu cũng không đánh bài nữa.”

Đối phương lắc đầu liên tục: “Cái gì mà chơi bóng? Tiểu Phi nhà cô đang đòi nợ bên ngoài cho người ta.”

Sắc mặt Lữ Tú Anh tái nhợt ngay tức thì, đôi môi run rẩy hỏi: “Thật sao?”

 

“Chính mắt Đại Bằng nhà tôi nhìn thấy.”

 

"Keng keng."

Lâm Tiếu nghe được tiếng chùm chìa khoá to va chạm ngoài cửa, lập tức vươn tay che mắt.

Anh đã về nhà và mẹ đã cầm cây chày cán bột ngồi chờ sẵn ở ngay cửa rồi.

"Mẹ." Lâm Dược Phi vừa mở cửa thì suýt chút đụng vào người mẹ, anh hoảng hốt nói: "Sao mẹ ngồi ở đây thế!?"

Lữ Tú Anh giơ tay cầm cây chày cán bột lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dược Phi sát sao: "Gần đây ngày nào con cũng ở ngoài đường, rốt cuộc con đã đi làm gì?”

Trong lòng Lâm Dược Phi nặng trĩu, hiển nhiên mẹ đã nghe nói gì đó.

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận." Lâm Dược Phi nhìn thấy toàn thân Lữ Tú Anh đang run rẩy, bèn vội vàng bước lên đỡ mẹ.

Lữ Tú Anh hất tay Lâm Dược Phi ra, nói: "Có phải con đi đòi nợ hay không?"

Hai tay Lâm Tiếu che mắt, sau đó ngón tay kéo ra một cái khe hở nho nhỏ.

Mẹ có vẻ tức giận làm cho cô sợ hãi, nhưng không nhìn thấy mà chỉ nghe được tiếng nói thì càng sợ hơn, Lâm Tiếu nhìn xuyên thấu qua khe hở lén nhìn tình huống bên ngoài, như vậy có thể đỡ sợ hãi một chút.

"Con nói đi! Có phải con đi đòi nợ không?" Giọng Lữ Tú Anh cực kỳ run rẩy.

Người Lâm Tiếu run mạnh, sợ quá kêu “oa” lên một tiếng liền khóc: "Anh đừng đi thu nợ! Anh đừng chặt ngón tay người khác!"

Người lớn không cho con nít xem phim Hồng Kông nhưng Lâm Tiếu đã lén xem lúc ở nhà chị Mai, người thu nợ bên trong phim cầm một cây đao, chặt từng ngón từng ngón tay của người khác xuống.

"Không liên quan đến con, đi ra ngoài chơi đi.”

Lữ Tú Anh nói chuyện cứng rắn nhưng không có giảm bớt tí ti sự sợ hãi nào của Lâm Tiếu. Cô cúi đầu, không cho mẹ nhìn thấy nước mắt cô đã không kiềm được, đi từng bước một ra bên ngoài, trong trái tim bé bỏng có quá nhiều lo lắng.

Cây chày cán bột của mẹ thật sự sẽ đánh vào người anh sao?

Sắc mặt của mẹ tái nhợt giống như giấy, liệu có bị anh làm tức giận đến mức bị bệnh không? Mẹ có thể quản lý được anh không? Cô thật sự không muốn để cho anh ở bên ngoài băm ngón tay người khác.

Đột nhiên, Lâm Tiếu đang chậm rãi đi ra ngoài bị một cánh tay rắn chắc ngăn cản: "Mẹ, bây giờ em gái ở ngoài, không an toàn."

Lâm Tiếu vừa khóc lên đã cắt đứt bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng. Lâm Dược Phi ôm Lâm Tiếu, bắt lấy cơ hội này giải thích với mẹ và em.

"Con là đòi nợ chính quy, không phải như mẹ đang nghĩ đâu. Con không động vào dao, không động nắm đấm, một sợi tóc sợi của chủ nợ cũng chưa từng chạm vào, ngay cả hù dọa cũng chưa từng nói.”

Lữ Tú Anh không tin, bà “chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy”, chẳng phải thu nợ đều là đánh đập, hù dọa, ăn nói hùng hổ mới có thể thu hồi được khoản nợ sao.

Dù sao trước kia Lâm Dược Phi toàn giao du với những người không đứng đắn, gần đây bà không phát hiện còn tưởng rằng Lâm Dược Phi đã thật sự thay đổi rồi, không nghĩ tới còn tệ hơn. Trước kia Lâm Dược Phi chỉ làm chuyện vớ vẩn, bây giờ không biết đã quen biết với đại ca xã hội đen nào, còn dám đi làm chuyện thương thiên hại lý như thu nợ.

"Con thu nợ gì mà thu nợ cờ bạc!”

Những đại ca xã hội đen đó mở sòng bài, lừa phỉnh, cho vay, thu nợ, lặp đi lặp lại, làm cho người ta táng gia bại sản, cửa nát nhà tan.

Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Không đúng không đúng, là giúp đỡ đội kiến trúc tìm công ty bất động sản đòi nợ, khoản nợ đòi về là để phát tiền lương cho công nhân xây dựng.”

Lữ Tú Anh ngây ngẩn cả người.

"Công nhân xây dựng, công ty bất động sản." Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy Lâm Dược Phi đang lừa bà: "Khoản nợ này có liên quan gì tới con!”

Lâm Dược Phi ôm vai của mẹ, kéo mẹ ngồi xuống ghế salon: "Mẹ, mẹ nghe con, từ từ nói.”

Lâm Tiếu dừng khóc. Cô lấy khăn tay nhỏ ra lau lau cái mũi, đi theo mẹ và anh trai đến bên cạnh ghế salon, nhìn thấy cái quần ngoài anh trai mặc ngồi trên ghế salon, nhưng mẹ không phát hiện.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.