Lữ Tú Anh lắc đầu: “Tiểu Phi, không phải Thẩm Vân không muốn tin tưởng con, đây là bản năng của con bé.”
“Từ bé đến lớn, con luôn có người giúp đỡ. Con biết dù con có thế nào đi nữa thì mẹ vẫn giúp con, gia đình mình vẫn sẽ giúp con.”
“Nhưng còn Tiểu Vân thì không như thế, từ bé đến lớn, không ai giúp đỡ con bé cả.”
“Bây giờ con nói với con bé mình có thể giúp đỡ con bé, vô ích thôi, con bé sẽ không vì mấy lời này của con mà yên tâm được đâu.”
“Vì hai đứa có hai suy nghĩ khác nhau.”
Lữ Tú Anh có thể hiểu Thẩm Vân, bà cảm thấy có rất nhiều người phụ nữ khác có thể hiểu Thẩm Vân. Lữ Tú Anh đã sống không nơi nương tựa từ khi còn nhỏ. Ở quê không có gia sản, chỉ có căn nhà mình tự xây, lúc nhỏ bà biết căn nhà ấy là của anh trai bà, anh trai muốn lấy căn nhà đó để lấy vợ, sinh con.
Khi có cơ hội làm công nhân nữ trong một xưởng dệt bông ở thành phố, Lữ Tú Anh đã đến đó không chút do dự. Lữ Tú Anh làm việc trong xưởng mấy năm, may mắn bắt kịp công việc phân phối nhà trong xưởng, từ đó bà có căn nhà của riêng mình.
“Mẹ có việc làm, có nhà của riêng mẹ, mẹ mới yên tâm.” Sự yên tâm của Lữ Tú Anh không bao giờ là do cha mẹ bà, không phải bởi chồng bà, mà là từ chính bản thân bà.
Nếu năm nay Thẩm Vân phải đi học nghề, dù Lữ Tú Anh cảm thấy tiếc nuối nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1901771/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.