Hạ Thiên nhìn Hạ Chí Phi, vẻ mặt vô cùng trào phúng, trong lòng Hạ Toàn tức khắc nổi lên dự cảm bất hảo, hỏng rồi! Không phải Hữu Đức đã nói gì đó với tên nghiệp chướng này rồi chứ? Vừa rồi tên nghiệp chướng này đã dùng chuyện kia để uy h.i.ế.p ông ta! Hạ Toàn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, cũng không thể tiếp tục bàng quan, ông ta cảnh cáo Hạ Thiên: “Tiểu Thiên, cháu không được nói bậy.”
“Cha, con cũng rất muốn biết, nguyên nhân mấy năm nay cha vẫn luôn thiên vị Hữu Đức mà Hạ Thiên muốn nói là gì. Mấy năm nay con thật sự hoài nghi con không phải là con ruột của cha.” Hạ Chí Phi lạnh lùng nói.
Hạ Thiên trào phúng liếc nhìn Hạ Toàn: “Bác cả, nếu bác muốn biết thì không được điều tôi đi.”
“Không thể nào, chỉ là nếu cháu nói thì tôi sẽ không để cháu đến nơi quá vất vả. Hạ Thiên, cháu đừng tiếp tục vọng tưởng hãm hại gia đình tôi, vì để giúp cháu mà tôi đã khiến cho con trai của mình phải thiệt thòi. Cả nhà mấy người cũng đã hại nhà tôi đủ thảm, sức chịu đựng của tôi cũng đã tới giới hạn rồi.” Hạ Chí Phi chỉ hận thời gian không thể quay về mấy ngày trước, nếu biết Hạ Thiên là một người tàn nhẫn độc ác như thế này thì ông ta sẽ không vì giúp đứa cháu này mà xin giảm thời gian ngồi tù cho Hữu Đức đến nỗi trở mặt với con trai cả.
Sắc mặt Hạ Thiên vô cùng u ám, làm sao bây giờ? Trừ phi anh ta không muốn công tác ở nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-truoc-ngay-nu-chinh-gian-xao-ga-vao-nha/1387309/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.