Từ từ nắm chặt nắm đấm, khóe môi Thiên Lạc nổi lên một nụ cười gằn.
Xem ra mặc kệ là ở nơi nào, đều cá lớn nuốt cá bé, Thiên Lạc cô tuyệt đối không phải là kẻ bị ăn, nếu ai bắt nạt cô, kết cục chỉ có một, chính là trở lại bụng mẹ đúc lại từ đầu.
Đương nhiên, cuồng ngạo cũng phải có bản lĩnh để cuồng ngạo.
Phần lớn sức mạnh của cơ thể này vẫn còn bị phong ấn, chỉ có một phần nhỏ vào lúc linh hồn mạnh mẽ của cô bước vào cơ thể này mới phá tan được phong ấn, bị phóng thích ra ngoài, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt như vậy, cái phong ấn mạnh mẽ kia lại đóng lại lần nữa.
Có điều, thế này vẫn còn thiếu rất nhiều, còn không đủ bản lĩnh để tự vệ.
Từ hôm nay gặp phải tên biến thái kia là có thể nhìn ra. Hiện tại cô xác thực là một kẻ yếu ớt.
Trong đầu bỗng nhiên lóe qua khuôn mặt lạnh như tiền của Cố Kinh Thế, Thiên Lạc nhíu nhíu mày, lập tức lắc lắc đầu, nghĩ thầm Cố Kinh Thế cũng chỉ là một túi da khốn nạn thôi.
Xử lý xong vết thương trên cánh tay thì đã là đêm khuya, Thiên Lạc tắm nước nóng xong liền ngã xuống giường bước vào mộng đẹp.
Rất nhanh, trôi qua một đêm, ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời sáng sớm đầu tiên chiếu vào học viện Huyễn Vũ, học viện này cũng đã tỉnh lại.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm qua Thiên Lạc đánh Kỷ Uy, và còn chuyện chỉa súng vào Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/2090564/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.