Bên này, Thiên Lạc chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh thấu xương không ngừng lượn lờ quanh người cô, cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân gần như muốn cắn nuốt cả người cô.
Quả thật như là sắp không thể hô hấp, ý thức cầu sinh khiến Thiên Lạc tỉnh lại, đầu tiên cảm nhận được cảm giác hít thở không thông.
Phổi giống như sắp nổ mạnh, Thiên Lạc có thể cảm giác được rõ ràng, thân thể của mình đang dần dần trầm xuống.
Biết phía dưới chờ mình chính là vực sâu trí mạng, Thiên Lạc nỗ lực vươn tay ra lại không bắt được cái gì!
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng màu vàng kim xuyên thấu qua mặt biển, lại cách Thiên Lạc càng ngày càng xa.
Hoàn toàn không có sức đánh trả, lần thứ hai Thiên Lạc rơi vào hôn mê, mơ hồ thấy được một người rẽ biển bơi về phía cô.
Hai bàn tay có lực nắm chặt lấy tay cô, Thiên Lạc nhìn vào tròng mắt Cố Kinh Thế.
Từ trước đến nay hai tròng mắt tràn ngập sự cao ngạo, giờ phút này lại là tràn ngập gấp gáp và lo lắng, nhìn thấy Thiên Lạc, không chút do dự giữ chặt cằm cô, rồi mới tới gần.
Hai cánh môi dán vào nhau, không khí giữa môi hai người tràn ra, rồi mới hóa thành bọt khí nổi lên trên mặt biển.
Cố Kinh Thế truyền khí ôxi cho Thiên Lạc, ôm lấy thân thể còn rét lạnh hơn cả nước biển của Thiên Lạc.
Đôi môi mềm mại, sự mềm mại đó khiến người ta không khỏi hãm sâu vào.
Suýt nữa làm Cố Kinh Thế không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/2090664/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.