Đương nhiên không có khả năng nói cho Thốn Thử biết kế hoạch của bọn họ, Thiên Lạc để Thốn Thử ở nơi này, rồi mới cùng Cố Kinh Thế rời đi.
“Cậu muốn dẫn xà xuất động.” Không phải giọng điệu dò hỏi, Cố Kinh Thế đã đoán được tính toán của Thiên Lạc.
Lập tức cười gật đầu, trên mặt Thiên Lạc cũng tràn ngập mười phần ý cười, “Dù sao chúng ta cũng không biết rốt cuộc ai là phản đồ, cứ như vậy người nọ nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó chúng ta liền ra tay.”
“Thật ra tôi cũng đoán được đại khái chuyện này rốt cuộc là ai làm.” Cố Kinh Thế dừng lại bước chân, nhìn Thiên Lạc nói.
“Thật sự? Không biết người mà Cố thiếu tướng nghĩ có giống với tôi không?” Thật ra Thiên Lạc cũng ẩn ẩn nhận ra một ít.
“Mở tay ra.” Nghe Thiên Lạc nói xong, Cố Kinh Thế cũng nhẹ nhàng híp mắt lại.
“Làm gì?” Thiên Lạc nhướng mày nhìn Cố Kinh Thế.
“Nhìn xem người mà chúng ta nghi ngờ có phải là một người không.” Cố Kinh Thế bắt lấy tay Thiên Lạc, đã bắt đầu viết tên người mà anh nghi ngờ lên tay Thiên Lạc.
Bàn tay Cố Kinh Thế to lớn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay chậm rãi viết chữ trong lòng bàn tay Thiên Lạc, mỗi một nét chữ đều có thể làm tría tim Thiên Lạc nhảy dựng.
Lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng Thiên Lạc nhấc lên sóng to gió lớn, trên mặt lại bình tĩnh như là không có việc gì xảy ra.
Cố Kinh Thế viết xong rất nhanh.
Thu hồi tay,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/2090876/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.