“Mẹ, con không nói bậy.” Nhìn về Cung Lâm cười, Thiên Trạch Huân nói, “Con nghiêm túc, nếu anh rời khỏi Thiên gia con cũng sẽ đi theo, chuyên anh lập binh đoàn đánh thuê con cũng có phần.” Giọng điệu sùng bái hoàn toàn coi Thiên Lạc là thần tượng của mình.
Trước kia quan hệ cả Thiên Lạc cùng Thiên Trạch Huân hoàn toàn ác liệt.
Đó là vì thân thể của Thiên Lạc lúc trước quá yếu đuối.
Thiên Trạch Huân vẫn cảm thấy một người không có năng lực không nhất định phải đáng buồn, cũng không nên chịu sự khinh thường.
Chỉ là người này không có năng lực lại vừa lòng với hiện trạng không chịu thay đổi cho nên mới xem thường hắn.
Còn Thiên Lạc bây giờ khác trước một trời một vực.
Lúc trước ở căn cứ tập huấn bí mật, Thiên Trạch Huân đã bị thủ đoạn, năng lực mạnh mẽ cùng tính cách không chịu thua kém của cô thuyết phục.
Bay giờ hắn đối với Theien Lạc hoàn toàn kính ngưỡng, chân chính làm anh của hắn.
Cho nên Thiên Trạch Huân một đường theo Thiên Lạc không quay đầu.
“Con con con, Huân,con điên rồi!” Cung Lâm thật sự bị Thiên Trạch Huân làm cho tức chết.
Bà ta vốn dĩ xem thường lính đánh thuê, càng xem thường Thiên Lạc, mà bây giờ con trai bà ta nói muốn đi theo Thiên Lạc làm lính đánh thuê còn không luyến tiếc rời Thiên gia? Như vậy khác gì đánh vào mặt bà.
“Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng áp đặt tư tưởng vào người khác. Lính đánh thuê thì sao? Cũng dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm cơm ăn, con còn thấy rất khốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/41571/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.