Nghe Bắc Cẩm nói xong, Thiên Lạc khá bất ngờ “Trạch Huân? Cũng giỏi máy tính sao?”
“Tấ nhiên, thực lực Thiên Trạch Huân có thể nói là rất mạnh, đặc biệt là ở lĩnh vực máy tính, nghe nói lúc trước hắn đã từng xâm nhập vào máy tính quân khu thành công!” Bắc Cẩm cảm thán.
“Hắn lợi hại thế sao.” Thiên Lạc bất ngờ.
Máy tính trung tâm quân khu, hệ thống phòng ngự 24 giờ, thực lực Thiên Trạch Huân phải đến mức nào chứ.
“Tuy rằng chỉ có ba giây, nhưng cũng đáng để giật mình, chẳng qua, sau đó quân khu đã vá lỗ hổng đó rồi.” Cao Nham nhắc tới Thiên Trạch Huân, vẻ mặt đầy sùng bái “Lại nói, ở phương diện máy tính không ai có thể địch nổi cậu ta, lão đại ngươi có thể đi tìm em trai giúp đỡ, mấy virus lúc nãy, không phải đối thủ của hắn.”
“Không đúng, nếu hắn xâm nhập vào máy tính quân khu lại bị phát hiện, sao quân khu không bắt hắn lại?” Máy tính quân khu, không phải chuyện đùa, ai dám xâm nhập sẽ bị bắt, ai muốn ăn cơm tù cả đời chứ.
“Vì Thiên Trạch Huân quen người phụ trách máy tính trung tâm quan khu, hai người đánh cuộc nhau, nên Thiên Trạch Huân mới yên tâm lớn mật tìm lỗ hổng, thời hạn một tháng, nhưng hắn chỉ dùng bảy ngày, đã làm được, thật là quái vật.” Cao Nham cảm thán.
“Đúng vậy, dù sao Thiên Trạch Huân cũng ở trong ký túc xá, anh Lạc, anh không ngại thì đi tìm hắn đi.” Bắc Cẩm biế tin tức về đảo Cô Lang rất quan trọng với Thiên Lạc.
“Cảm ơn, tôi đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/41621/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.