Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn
______
Chương 138: Không ngọt các người lại đánh đầu tôi.
Khi ý thức trở lại trong thân thể, điều đầu tiên Mộ Chi Minh cảm nhận được chính là đau đớn, y mơ màng hồ đồ, đầu óc choáng váng ngất đi, tứ chi chết lặng, làm thế nào cũng không thể mở mắt được.
Y có thể cảm nhận được mình đang nằm, lại không biết mình đang ở đâu, mãi đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của phụ thân và tiếng khóc của mẫu thân, y mới suy đoán, có lẽ bản thân đang ở phủ đệ Yến Quốc Công.
Bên giường có lúc ồn ào, có lúc lại yên tĩnh, khi Mộ Chi Minh còn đang mơ hồ thì y cảm nhận được có người đang nắm tay mình, nhưng lại không dám dùng sức mà cũng chẳng muốn buông ra.
Bàn tay người nọ dày rộng ấm áp, quen thuộc an tâm đến lạ.
Mộ Chi Minh hoảng hốt nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, khi y lẻ loi hiu quạnh đi từ nơi trời lạnh tuyết phủ đầy đất đến cây cầu bắc qua dòng máu loãng, cũng là bàn tay ấm áp như vậy nắm lấy tay y, dẫn y trở về nhân gian ấm áp.
Dịu dàng như vậy, sao có thể không lưu luyến.
Mộ Chi Minh miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bên tai y vang lên tiếng vù vù không ngừng đi cùng với tiếng người nào đó kêu to: "Thiếu gia tỉnh rồi, mau, mau đi gọi lão gia phu nhân, còn có đại phu tới."
Y cố nén đau đớn quay đầu nhìn sang đã bắt gặp đôi mắt giăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tuong-quan-luon-xem-minh-la-the-than/219372/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.