Sáng hôm sau, Thẩm Dũ mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Đoạn Thư Thư.
Cô nàng dường như rất khổ tâm.
[Đoạn Thư Thư: Được, cảm ơn cậu, cô ấy cảm thấy quan hệ của chúng ta rất tốt, nằng nặc nhở tôi tìm cậu, tôi cũng ngại lém]
[Đoạn Thư Thư: Cảm ơn cậu]
Sau đó không có thêm tin nhắn nữa.
Thẩm Dũ suy nghĩ một lúc, đáp lại: [Không cần cảm ơn]
Lịch sự lại hời hợt.
Hôm nay còn phải thi, một lúc nữa mới đến giờ đọc sớm, trong lớp học đã có hơn nửa học sinh đến rồi.
Bạch Huỷ mắt đỏ đi vào lớp, vốn đang có mấy người đứng xì xào bàn tán ở cửa, nhìn thấy cô đột nhiên im bặt.
Bước chân Bạch Huỷ dừng một chút, chợt bật khóc.
Bạn ngồi cùng bàn với cô thấy vậy, ngay lập tức an ủi cô: "Cậu đừng khóc nữa mà...!Không sao đâu, thật sự cậu không gian lận, giáo viên nhất định sẽ làm rõ cho cậu."
Bạch Huỷ khóc trong im lặng, cúi đầu đi về chỗ của mình, vị trí của cô được xếp ở hàng đầu, tuy là gần đây thành tích hơi tụt lại một chút, nhưng cô vẫn được ngồi hàng đầu.
Nhưng giờ ngồi đây, như một sự xỉ nhục.
Giấy thống báo kỉ luật kia, dán ở tất cả các lớp học.
Lần đầu tiên cô thấy hận trường học, hận học hành.
Vì chuyện thành tích thi bị tụt, cha mẹ cô ngày nào cũng mắng mỏ cô, may mà ở kí túc xá, ngoại trừ mỗi ngày đều gọi điện đốc thúc cô, cũng chẳng thể làm gì nữa.
Nhưng không biết sao cha mẹ cô lại biết chuyện cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-muon-cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-hoc-tap-that-tot/335856/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.