Con ngươi Thẩm Dũ hơi co lại, bước chân cậu dừng ở cửa ban công.
Mặt Tống Dương cũng rất kinh ngạc, không nghĩ là sau khi mở cửa sẽ nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ này và Thẩm Dũ khá giống nhau, Tống Dương đã hiểu ngọn nguồn.
Một tay hắn vắt lên cửa ban công, một chân co lên như con nhện bám vào tường: "Đây đây đây..."
"Hay là, hay là, tôi...!ra ngoài trước?"
Vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Như đã tiến vào tình tiết của một câu chuyện kinh dị nào đó.
Bị hắn làm rối lên như vậy, những lo nghĩ của Thẩm Dũ vốn dĩ đã được đè lại trong lòng bị huỷ đi hơn nửa.
Cậu lắc đầu một cái.
Thẩm Dũ cũng không muốn ở một mình với Văn Thiến.
Tống Dương bày ra vẻ mặt "Em sợ", đi theo sau Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ ngồi xổm xuống, ngón tay di chuyển đến dưới mũi Văn Thiến, vẫn thở bình thường, trên mặt cũng không có chỗ nào khác lạ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.
Cậu nhíu mày một cái, vẻ mặt nhanh chóng hồi phục lại như thường, nếu còn sống, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Tống Dương đứng bên cạnh quan sát một lúc, cũng ngồi xổm, đè giọng nói: "Bạn học Thẩm, cánh tay cô hình như bị thương."
Nói xong, lập tức bật ra, dường như đã lấy hết can đảm để nói câu vừa rồi.
Nghe vậy, Thẩm Dũ vén ga trải giường cũ trên người bà ra nhìn.
Trời lạnh thế này, Văn Thiến chỉ mặc một cái áo, trên cánh tay chằng chịt vết thương.
Nhìn như vừa mới bị đánh.
Hình như là dùng một loại roi gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-muon-cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-hoc-tap-that-tot/335860/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.