Triệu Cẩn sở trường là thể dục, dáng người cao lớn, khí lực đương nhiên cũng lớn, mà lần này rõ ràng là hắn cố tình, đường đua rộng như vậy, nhưng lại chỉ va vào lưng Thẩm Dũ.
Dáng người Thẩm Dũ tất nhiên là không thể so bì với hắn, cũng may gần đây vẫn luôn rèn luyện, cũng không đến nỗi yếu ớt, đường đua của sân thể dục trường bọn họ làm bằng bê tông dẻo, nhẵn nhụi, cũng không đến nỗi ngã, chỉ là cả người bị lệch sang bên phải.
Xương bả vai trái lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.
Sắc mặt Thẩm Dũ trắng bệch.
Triệu Cẩn chưa đi, đứng ngay bên cạnh cậu: "Xin lỗi, va phải cậu rồi hả?"
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào, thậm chí còn có nụ cười châm chọc, vẻ mặt hình như có ý xem thường.
Trọng tài đang ghi chép số liệu là học sinh năm ba, nhìn thấy tình huống xảy ra vẻ mặt hơi biến đổi.
Triệu Cẩn này, hồi học năm nhất hạnh kiểm không tốt lắm, nhưng hắn không thường có mặt ở trường, rất nhiều người không biết hắn, thời gian dài, mọi người đều quên mất hắn.
"Các cậu làm gì đấy?" Trọng tài chỉnh lại phù hiệu đỏ, nhìn về phía Thẩm Dũ: "Không sao chứ?"
Ánh mắt Triệu Cẩn dừng lại ở tấm lưng thon gầy của Thẩm Dũ, híp mắt cười một tiếng: "Vô tình va phải thôi mà."
Vừa nói vừa giơ hai tay lên: "Tôi xin lỗi rồi, nhỉ?"
Hắn đi vòng đến trước mặt Thẩm Dũ, nhìn chằm chằm vào người cậu.
Thẩm Dũ cắn môi dưới, chỗ xương bả vai đau đớn khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-muon-cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-hoc-tap-that-tot/335864/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.