Editor & Beta: Pun
Đợi Vương Bảo Nhi đi rồi, Thẩm An Dật ở trên giường ngây người một lúc, Vương Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, ngốc nghếch kéo tay hắn, nhếch miệng cười ngây ngô, ánh mắt đen bóng sáng lên, giống như hai viên bảo thạch được ngâm trong nước, tinh thuần không trộn lẫn nửa điểm tạp chất.
"Ta vào phòng bếp nấu cơm, ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi." Nhìn đôi tay thô ráp có nhiều vết thương lớn nhỏ của Vương Tiểu Nhị, , Thẩm An Dật cảm thấy đau lòng. Hài tử ngốc này, hắn nhu nhu đầu Vương Tiểu Nhị, rồi lấy tay mình ra, đứng lên ra khỏi phòng .Vương Tiểu Nhị cũng đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi hắn đi vào bếp.Theo liền theo đi, Thẩm An Dật cũng không nói gì, thừa dịp còn chút ánh sáng, hắn liền đi vào trong, đốt hai mồi lửa, một cái dùng để nấu nước tắm rửa, còn cái kia thì dùng để nấu cháo.Trong khi Thẩm An Dật đang bận bịu, Vương Tiểu Nhị lẳng lặng đứng bên cạnh. Chỉ đuổi kịp bước chân bước chân của hắn thôi, mà y vẫn có thể vui vẻ như vậy, không biết y đang cười cái gì mà rạng rỡ như một đứa nhỏ."Tới băng ghế nhỏ ngồi đi." Thẩm An Dật sợ y vấp ngã. Vương Tiểu Nhị đi theo hắn, làm cho hắn không thể bắt đầu làm việc, liền lôi kéo y ngồi xuống băng ghế, dùng thanh âm hống tiểu hài tử nói: "Ngồi đây nha, đừng có nhúc nhích".Vương Tiểu Nhị còn thật thà ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt luôn dõi theo Thẩm An Dật.Nước ấm đã nấu tốt, cháo cũng đã nấu xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-tieu-ca-nhi/1904156/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.