Editor: Pun.
Trong lòng mỗi thôn dân đều rất rõ ràng, mơ hai đồng tiền một cân, không cần phải gánh lên trấn bán, giảm được một công đoạn, tự nhiên ai cũng rất vui lòng. Nhưng lại có vài người cá biệt, cảm thấy hai đồng tiền một cân là quá rẻ, khoảng thời gian trước giá mơ tới ba đồng tiền một cân.
Quý An Dật sẽ không coi tiền như rác mà mua với giá đó, không quan tâm người ta nói hắn như thế nào, mứt trái cây một cân có thể kiếm được bao nhiêu, hắn chỉ cười ôn hòa, lười phản ứng lại những lời này.
Thích bán hay không thì tùy, hắn cũng không thiếu vài cân mơ này, dù sao, người tổn thất không phải là hắn.
Đối với những người tâm xà không đủ nuốt voi, được đằng chân lân đằng đầu này, hắn thực sự không có nhiều kiên nhẫn để đối phó, càng phản ứng họ lại càng làm tới.
Lại một nữa, có thêm một người gánh mơ qua đây bán rồi mỉm cười đi về, Quý An Dật nhìn nhìn trời, ước chừng khoảng thời gian.
Đã gần tới giờ ngọ, hắn phải chuẩn bị làm cơm trưa.
Ở trong lòng yên lặng tính toán, sáng nay đã thu được ba mươi sáu cân mơ.
Số lượng có hơi nhiều, nhưng cũng không có gì đáng ngại, bỏ vào hầm có thể chứa được vài ngày, không có ảnh hưởng gì quá lớn.
"Ngốc tử, ngươi đem mơ này bỏ vào trong hầm đi, ta đem ớt này cắt xong, liền chuẩn bị làm cơm trưa." Cứ lục tục có người tới, hắn căn bản không có thời gian để cắt ớt băm, sáng nay không giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-vi-tieu-ca-nhi/1904190/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.