Sư Thanh Uyển cứ vậy ngoan ngoan để Sư Thanh Dương dẫn đi, một đường xuyên qua đình đài lâu các, rồi đến chỗ của Sư Thanh Dương cùng Thanh Uyển, ngay lúc sắp đi vào cửa phòng, Sư Thanh Uyển cũng dừng bước chân, giãy tay ra khỏi tay Sư Thanh Dương.
Kỳ thực Sư Thanh Dương nắm cũng không quá chặt, nàng sợ Sư Thanh Uyển dùng quá lực giãy ra dẫn tới tới vết thương tệ hợn. Cảm giác mình rút tay ra nhẹ nhàng đến vậy, Sư Thanh Uyển có chút úc muộn* dẫu môi, thật rồi! Mình rút liền buông tay, Tứ chủ tử sinh khí thật rồi.
[ấm ức + phiền muộn] Sư Thanh Dương đương nhiên không biết rằng mình đây suy xét đến vậy cư nhiên còn khiến Sư Thanh Uyển hiểu lầm thành thế. Sư Thanh Dương xoay người lại, bình tĩnh nhìn Sư Thanh Uyển, trên mặt cũng đã không còn nụ cười ôn nhu cùng xán lạn vừa nãy, tựa hồ đang ngẫm nghĩ suy xét gì đó. Có điều biểu tình này còn chưa duy trì được lâu, nhìn người trước mặt từ ban đầu dẫu môi, đến lúc sau chầm chậm sụp mặt xuống, khóe miệng loan hướng xuống, một bộ ai oán, Sư Thanh Dương cảm thấy buồn cười, mình không có khi phụ* nàng nha? Nhưng mà Sư Thanh Dương không có phát hiện mình hơi giương lên khóe môi đã bán đứng tâm tình tốt của mình. [bắt nạt, ức h**p hoặc ăn h**p, khi dễ) Thấy mặt cười của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển có chút phát quẫn (quẫn bách) , cảm giác gò má lại bắt đầu phát bỏng. Tứ chủ tử sau khi khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-yeu-nang-tieu-c/2844605/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.