Tháng ngày hạnh phúc cứ như nước chảy, trôi qua lúc nào không ai biết.
Ngày hai mươi tháng giêng, Trấn Bắc quân tới tập kết ở cửa Tây của kinh thành mang theo khí thế đằng đằng đầy uy vũ. Theo cùng bọn hắn là vị Đại tướng quân đã từng lập nhiều chiến công hiển hách, giờ đây lại đang chuẩn bị bước lên hành trình hộ gia vệ quốc.
Ánh mặt trời cực kỳ xán lạn. Trên người Lục Nguyên Sướng được khoác đầy binh khí. Nàng đứng ở trên đài chỉ huy để tiếp nhận Hổ Phù từ tay Chính Sóc Đế.
"Đại tướng quân phải đi chinh phục Tây Hạ lần này, biên cương Đại Chu ta, xin nhờ cả vào ngươi." Chính Sóc Đế trấn trọng đem Hổ Phù đặt vào hai tay đang giơ lên cao của Lục Nguyên Sướng.
"Mạt tướng một lòng chiến đấu không màng sống chết, sẽ không phụ tín nhiệm của hoàng thượng!" Lục Nguyên Sướng cao giọng đáp.
"Lên đường thôi! Tất cả hãy bảo trọng!" Bộ dáng lúc này của Chính Sóc Đế, vừa có sự uy nghi của Hoàng Đế, lại vừa có sự quan tâm của người thân. Ở trước mặt dân chúng, những biểu hiện này cực kỳ được lòng người.
Lục Nguyên Sướng xoay người lên ngựa, mang theo đoàn quân dạn dày chiến trận của mình đi ra chiến trường.
Trong đám người đưa tiễn còn có đám nô bộc của Lục phủ chen chúc cùng Cố Tiểu Phù và Trứng Gà. Tất cả đều đến đây để tiễn đưa Lục Nguyên Sướng. Khi Lục Nguyên Sướng đi tới trước mặt các nàng không một ai có biểu hiện nhi nữ thường tình. Những điều muốn nói, muốn làm thì đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/588276/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.