"Đại lang!" Cố Tiểu Phù nhìn thấy cả thân hình Lục Nguyên Sướng đều vô cùng chật vật, lập tức mọi suy nghĩ của nàng như dừng lại, trước mắt, nàng chỉ còn biết duy nhất một việc là hướng về phía Lục Nguyên Sướng lao tới.
Cả người của Lục Nguyên Sướng nhuộm đầy máu trông rất đáng sợ. Trước đây khi nàng đánh đầu lợn rừng chính là dáng vẻ này, ngoài đường nếu là phụ nhân nhìn thấy thì đều sẽ sợ hãi đến mức tránh đi thật xa. Nhưng mà Cố Tiểu Phù lại không có chút nào sợ sệt. Bây giờ nàng chỉ muốn biết Lục Nguyên Sướng bị thương ở nơi nào, tại sao lại chật vật đến như vậy.
Bàn tay của Cố Tiểu Phù phủ trên khuôn mặt tràn đầy máu của Lục Nguyên Sướng. Tràn đầy trong mắt của nàng là vẻ lo âu, có điều nàng cố nén lệ, chăm chú xem xét Lục Nguyên Sướng.
"Phù nương, ta không sao. Ngươi ôm cái vật nhỏ này đi." Lục Nguyên Sướng móc ra từ trong lồng ngực một con vật nhỏ đưa cho Cố Tiểu Phù, sau đó lại đi ra cửa viện kéo mấy con thú đã săn được vào trong sân.
Ngoài cửa viện, Dương Đại lang đang thở hổn hển, cũng là một thân đầy huyết. Xem ra tình trạng của hắn lại còn không được như Lục Nguyên Sướng đây. Cánh tay của hắn bị tổn thương, được cột lại qua loa bằng một mảnh vải, từ phía trong mảnh vải còn có máu thấm ra bên ngoài.
Hai người cùng nhau đem con mồi kéo vào trong viện, sau đó cái người đang ôm trong lồng ngực con vật nhỏ mềm mại là Cố Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637527/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.