Sau khi trở lại, Lục Nguyên Sướng liền đến xem Vân Yên. Nàng thấy Vân Yên vẫn là cái dáng vẻ kia, yên tĩnh cùng hờ hững. Nhưng Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy, Vân Yên có chút không giống với mấy ngày trước đây. Khác ở chỗ nào thì đúng là Lục Nguyên Sướng không nói ra được rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy cái cỗ khí tinh thần kia của Vân Yên trở nên bạc nhược không ít.
"Uống trà đi." Vân Yên thấy Lục Nguyên Sướng đến thì rót cho nàng một chén trà.
"Cảm ơn. Đây là bánh ngọt do nương tử ta tự tay làm, ngươi nếm thử xem." Lục Nguyên Sướng ngồi ở phía đối diện với Vân Yên, đem chiếc hộp đựng bánh ngọt trong tay đưa cho nàng.
Vân Yên mở cái hộp gỗ dựng thức ăn ra. Khi thấy bên trong là mấy cái bánh ngọt được làm phi thường tinh xảo liền tùy ý cầm lên một cái, nàng hé miệng cắn một miếng. Miếng bánh vừa vào miệng liền tỏa ra cảm giác mềm mịn cùng mùi hương thơm ngát, làm cho nàng không kìm được lời tán thưởng: "Phúc khí của ngươi thật tốt, nương tử của ngươi có bàn tay rất khéo."
"Đúng vậy, từ lúc gặp được nàng, cuộc sống của ta mới có mùi có vị." Có người tán thưởng Cố Tiểu Phù như vậy, Lục Nguyên Sướng có cảm giác rất hưởng thụ.
"Nương tử của ngươi cũng rất may mắn khi dễ dàng kiếm được bảo vật vô giá như ngươi vậy. Thật hiếm thấy có một tình lang như ngươi." Vân Yên vừa nói vừa ăn chỗ bánh ngọt kia một cách ngon lành.
Lục Nguyên Sướng cũng không nói thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-thon-co-mot-co-nuong/637651/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.