Tiếng cười của Dư Chu truyền đi rất xa trong đêm đen yên tĩnh, chọc cho người vốn có lý lẽ hùng hồn như Cẩm Xuyên cũng sắp không được tự nhiên luôn rồi, hắn nắn nhẹ ngón tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình mỉm cười nói: "Đệ nói đúng lắm!"
Cẩm Xuyên không nói nữa, chỉ hơi dùng sức nắm ngược lại bàn tay hắn.
Vừa về tới trước cổng nhà thì Dư Chu bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì đó liền cố ý dùng dáng vẻ nghiêm túc nói: "Vừa rồi có một chuyện đệ nói sai rồi, ta không phải chỉ thích có một mình đệ mà thôi."
"Huynh định nói còn thích thêm cả Thần Thần nữa chứ gì?" Cẩm Xuyên giãy khỏi bàn tay Dư Chu bước lên phía trước vài bước nói, ánh đèn lồ ng từ hai bên cổng lớn chiếu sáng dáng vẻ tươi cười vui vẻ của cậu, "Muộn rồi, nếu như Thần Thần mà nghe được lời kia của phu quân thì đêm nay khẳng định sẽ không cho huynh ngủ chung luôn đấy."
Dư Chu nhún nhún vai tỏ vẻ đặc biệt tiếc nuối nói: "Vậy biết làm sao bây giờ, nếu không nguyện ý ngủ chung với ta thì chỉ có thể để nó ngủ một mình trên chiếc giường nhỏ mới làm thôi."
Cẩm Xuyên nâng mí mắt cười tà nhìn Dư Chu.
Cậu chuẩn bị nói gì đó lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên trong cánh cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy Kỳ Tô đang dắt tay Thần Thần đi về phía cửa.
Vừa nhìn thấy song thân hai mắt của Thần Thần liền phát sáng lên, đôi chân nhỏ cố gắng bước qua ngưỡng cửa cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-trot-lam-giau-tai-di-gioi/385668/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.