Buổi sáng ngày tiếp theo bầu trời vừa mới hửng sáng thì Lâm Nhạc đã đi vào trong núi cùng với mấy người Trần thúc nhà cách vách hái lá chè, những việc như giặt giũ quần áo, vệ sinh nhà cửa trong nhà cũng có Trịnh Tú hoàn thành, Dư Chu ăn sáng xong liền mang đống dụng cụ dùng để sao trà ra tẩy rửa sạch sẽ.
Những thứ này hàng năm sau khi dùng xong thì đều được bọn họ rửa sạch phơi khô ráo rồi mới cất kĩ cho nên cũng không mất bao nhiêu thời gian là có thể xử lý xong hết rồi.
Dư Chu đem những tấm mẹt đã được tẩy rửa sạch sẽ ra ngoài sân phơi nắng, gió xuân thổi qua làm vài cánh hoa trên cây đào ngay giữa sân nhà nhấp nhô bay theo làn gió, trong đó có một cánh hoa vừa vặn rơi vào bên trong chiếc mẹt Dư Chu vừa mới rửa sạch xong.
Hắn cúi đầu nhìn cánh hoa trong chốc lát, không biết trong đầu đang suy nghĩ tới chuyện gì mà biểu cảm trên mặt thoáng hiện ra nét vui mừng, hắn quay đầu qua nói với Cẩm Xuyên đang ngồi trước cửa sảnh chính:
"Chút nữa chúng ta mang theo Thần Thần đi ra bên ngoài chơi đi!"
"Đi đâu bây giờ?" Cẩm Xuyên không rõ tại sao phu quân nhà đột nhiên có suy nghĩ như vậy, cậu còn cố ý nhắc nhở hắn một chút, "Mọi người đi lên núi nhiều nhất cũng chỉ tầm hai canh giờ là đã quay trở về rồi đó.
"
Ánh mắt Dư Chu nhìn Cẩm Xuyên và Thần Thần mang theo tinh thần hào hứng phấn khởi, "Tới sân phơi thóc thả diều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-trot-lam-giau-tai-di-gioi/385678/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.