Dãy Man Sơn sừng sững tọa trấn cả vùng đất Lương Châu, trải dài vạn dặm về hai hướng đông tây, giống như một con cự Long vắt ngang mảnh đất hỗn loạn tàn khốc này, hùng vĩ vô cùng. Theo truyền thuyết xa xưa, khi con người còn chưa khai hóa đã từng coi dãy núi này là Thánh Sơn, ngày đêm tế bái không ngớt. Cho đến ngày nay, loại tình huống này dĩ nhiên đã không còn, bất quá trong nội tâm người dân bản địa Lương Châu, tòa sơn mạch hùng vĩ này vẫn giữ địa vị không tầm thường.
Man Sơn ngăn cách Lương Châu với phương bắc, vị trí xung yếu, lại lọt vào mắt xanh của tạo hóa, linh khí dồi dào, có nhiều thiên tài địa bảo cùng tài nguyên khoáng sản quý hiếm, đồng thời còn có vô số chim quý thú lạ sinh sống nơi rừng sâu núi thẳm, có thể nói đây chính là thiên đường mà những kẻ tu đạo mơ ước. Bởi vậy từ xưa đến nay, trong dãy Man Sơn có rất nhiều môn phái tu đạo, chẳng qua Man Sơn xác thực quá lớn, lại thêm Lương Châu bản địa bao năm qua chưa từng xuất hiện thế lực cường đại tuyệt đỉnh nào, do đó đã nhiều năm như vậy, quanh Man Sơn vẫn là cảnh quần hùng cát cứ, nếu tính tất cả sơn môn lớn nhỏ nơi đây, không một trăm thì cũng phải bảy tám chục môn phái. Chỉ xét riêng mặt này đã thấy mấy môn phái nơi đây xa xa không bằng các đại phái danh chấn thiên hạ như Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự. Phải biết những danh môn đại phái kia đều chiếm cứ danh sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tru-tien-ii/565893/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.