Chương 117
Chuông báo cháy đột ngột vang lên, tiếng chuông sắc bén xuyên qua làn khói mù mịt, cũng xé rách cảnh đêm đen trong mộng.
Toàn thân Diệp Khai run lên dữ dội, cuốn album từ tay cậu rơi xuống đất.
Sao cậu có thể mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi ngay lúc này?
Trong bếp đã bốc khói dày đặc, Diệp Khai lao vào, nồi sữa đã sôi cạn, bọt sữa sôi lăn tăn trên mép nồi. Diệp Khai tắt ga, tắt chuông báo động, sợ hãi không thôi mà quẳng nồi sữa vào chậu rửa, dòng nước ào ào chảy xuống, khiến cho hơi nước bốc lên nghi ngút. Trong hơi nước mù mịt có chứa mùi khét, hết thảy mọi động tác vội vàng của cậu đều dừng lại. Diệp Khai ngơ ngác nhìn dòng nước chảy tràn qua mép chậu rồi chui vào cống thoát nước, trái tim cậu phập phồng không yên. Cậu nhớ đến hai bức ảnh kia.
Một bức là ảnh chụp chính thức của Trần Hựu Hàm khi tham dự Hội nghị thường niên của Ninh Thông năm nọ, bức còn lại chính là ảnh chụp chung khi họ đi nghỉ mát ở Úc vào năm ngoái.
Tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ? Tại sao lại để Trần Hựu Hàm trong mơ nhìn thấy?
Thúc đẩy giấc mơ vốn luôn có thứ tự, có logic đột nhiên đi đến bờ vực của sự sụp đổ, hiện thực xâm chiếm giấc mơ, trật tự bị bóp méo, thoát khỏi tầm kiểm soát của tiềm thức Diệp Khai.
Cậu ném nồi sữa xuống rồi chạy trở lại thư phòng, lật mở những cuốn album ảnh một cách lộn xộn, từng trang, từng trang, chúng lần lượt hiện ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cua-toi-la-tra-cong/985201/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.