Bốn phía bỗng dưng yên tĩnh, tay Chu Tri Mông dò dẫm trong ống tay áo, cuối cùng vẫn không dám chủ động đưa tay ra, nhưng không khí xung quanh dường như đột nhiên đông cứng lại, cái ôm như dự đoán mãi không đến, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhìn về phía Lục Khởi Phồn.
"Học của ai thế?" Lục Khởi Phồn hỏi.
Chu Tri Mông sững sờ, "Đâu... đâu có."
Sắc mặt Lục Khởi Phồn dưới ánh trăng âm u khó đoán, Chu Tri Mông lùi về sau một bước, Lục Khởi Phồn từ tốn hỏi: "Có người dạy anh, hay là ai đó đã nói gì với anh?"
"Không có." Chu Tri Mông đột nhiên có chút sợ hãi.
Anh hình như làm hỏng chuyện rồi, đây không phải là vấn đề mới mẻ hay không mới mẻ nữa, đây là dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào lưới. Ánh mắt Lục Khởi Phồn trông như giây tiếp theo sẽ xé xương nuốt thịt anh, anh có ngốc đến mấy cũng nhìn ra được.
"Tiểu Khởi, anh về đây, mai... mai gặp lại!" Chu Tri Mông lấy lòng níu níu vạt áo Lục Khởi Phồn, sau đó cẩn thận lùi về sau.
Lục Khởi Phồn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, một tay đút túi quần, một tay chống lên bức tường cạnh sân, đầu ngón tay gõ nhẹ từng nhịp.
Như vậy càng đáng sợ hơn, bước chân Chu Tri Mông dừng lại tại chỗ, bất lực nhìn Lục Khởi Phồn, "Em muốn làm gì hả?"
"Nói cho rõ ràng rồi em sẽ để anh đi. Tại sao đột nhiên lại bảo em ôm?"
"Có phải chưa từng ôm đâu." Chu Tri Mông biện giải.
"Không giống,"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788669/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.