Lục Khởi Phồn vừa kết thúc kỳ quân sự liền trở về Vọng Thành. Cha cậu đích thân đưa cậu đến công ty đầu tư thuộc tập đoàn Bách Nhã, trao đổi cặn kẽ mọi khía cạnh của việc góp vốn.
Cuối cùng, Lục Cẩn Thừa hỏi cậu: "Suy nghĩ kỹ chưa? Vẫn là vụ cá cược lần trước, nếu thua lỗ, con phải ở lại Bách Nhã làm công cả đời cho cha."
Lục Khởi Phồn gật đầu, "Suy nghĩ kỹ rồi ạ."
Lục Cẩn Thừa cười khẽ, đứng dậy nói: "Được thôi, cứ làm theo quy trình."
Trước khi quay về Thủ đô, Lục Khởi Phồn gọi một cuộc điện thoại cho anh Thiệu, báo cho anh ấy biết tình hình hiện tại. Ngay khoảnh khắc bấm số gọi đi, Lục Khởi Phồn mới nhận ra sự lo lắng của Chung Diệp trong bữa cơm hôm đó quả thực không phải không có lý. Dù sao thì trước đó cậu đã khoác lác, thậm chí còn ép Tân Dương rời đi, bây giờ lại từ bỏ việc mua lại giữa đường, Lục Khởi Phồn đột nhiên cảm thấy khó xử.
Mười tám năm đầu đời của cậu trôi qua quá thuận buồm xuôi gió, mọi thứ cậu muốn về cơ bản đều có thể dễ dàng có được, bất kể là học tập, sở thích hay là Quyển Quyển.
Đây là lần *****ên, trong cảm xúc của cậu xuất hiện hai chữ "khó xử".
Nhưng điều khiến cậu không ngờ là, phía anh Thiệu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Góp vốn tốt đấy, như vậy tốt hơn. Khởi Phồn, anh nói thật lòng nhé, nếu em thật sự mua lại cả đội đua, tình hình sẽ rất khó xử. Dù sao em cũng mới mười tám tuổi, nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-cung-som-toi-yeu-yeu-nhat-ngon/2788680/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.