Kỳ thi đại học kết thúc, Lạc Tinh như quả bóng cao su xì hơi, trút bỏ được gánh nặng, cậu không còn chút sức lực nào. Bỏ cả hẹn đi hát karaoke thâu đêm với bạn bè, cậu chỉ muốn về nhà ngủ một giấc trời đất tối tăm, ngủ đến cả xương cốt đều mềm nhũn, như thể cậu đã chạy marathon suốt mấy ngày liền.
Gần đến trưa, Chung Niên Sơ bị mẹ Lạc Tinh gọi điện thoại đến, nói là chú út Lạc Tinh chuẩn bị kết hôn, muốn mang hai người bọn họ cùng về quê tham dự hôn lễ, một sự kiện trọng đại của gia đình.
Khi anh sang đến nhà cậu thì cậu vẫn đang ôm chăn trong mơ không muốn tỉnh.
"Nhóc Sơ, con mau đi gọi con heo lười kia dậy cho mẹ" Tống Anh Hồng nói, giọng bà đầy vẻ bất lực.
Chung Niên Sơ vừa bước vào cửa đã bị Tống Anh Hồng sai đi đánh thức cậu, anh không thể từ chối.
Anh đặt ba lô xuống, nhanh chân đi về phòng ngủ Lạc Tinh, nóng lòng muốn nhìn thấy người bên trong, anh nhớ cậu.
Rõ ràng mới chia xa một đêm, anh đã nhớ nhung đến vậy, một nỗi nhớ da diết.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không muốn làm cậu giật mình.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, Lạc Tinh cả người chìm trong ánh nắng rực rỡ, được viền vàng hư ảo bao phủ, như một thiên thần đang say giấc nồng, có chút không chân thực, cậu quá đẹp.
Khóe miệng cậu cong lên một độ cong mềm mại, không biết đang mơ giấc mơ đẹp gì, toàn thân tỏa ra hơi thở tĩnh lặng êm đềm của năm tháng, tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-om-yeu-cua-toi-phan-hoa-thanh-alpha-dinh-cap/2074837/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.