Ánh nắng ban mai len lỏi vào góc bệnh viện, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Lạc Tinh.
Chung Niên Sơ đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn vào trong qua ô cửa kính nhỏ, Lạc Tinh vùi cả người trong tấm chăn trắng muốt, như một đứa trẻ sơ sinh đang say giấc nồng.
Từ nhỏ, Chung Niên Sơ đã rất thích ngắm Lạc Tinh ngủ, đôi khi anh có thể đứng đó ngắm nhìn rất lâu, rồi ôm cả người và chăn vào lòng, cảm nhận sự ấm áp và bình yên.
Nhưng hôm nay, lòng anh nặng trĩu những lo âu, không còn tâm trạng thưởng thức khoảnh khắc yên bình này.
Đột nhiên, Lạc Tinh trên giường động đậy, Chung Niên Sơ siết chặt nắm tay, hồi hộp chờ đợi. Giây tiếp theo, Lạc Tinh dụi mắt tỉnh dậy, như một chú mèo con vừa thức giấc.
Vừa mở mắt, Lạc Tinh còn hơi mơ màng, cậu vén chăn ngồi dậy, nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt của Chung Niên Sơ ngoài cửa sổ.
"Anh ơi!" Lạc Tinh nhanh chóng xuống giường, chân trần chạy đến cửa, vừa định mở cửa, đã bị Chung Niên Sơ ngăn lại.
"Đừng mở cửa, gọi bác sĩ đến trước đã."
"Sao vậy anh?"
Giọng Lạc Tinh còn hơi khàn, gợi lại những ký ức hỗn loạn đêm qua của Chung Niên Sơ, khiến tim anh thắt lại.
"Em không nhớ tại sao mình đến bệnh viện à?"
Lạc Tinh ghé mắt nhìn qua cửa kính nhỏ, đầu óc vừa tỉnh ngủ còn mơ hồ, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Cậu xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức rời rạc, và cuối cùng nhớ ra mình bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-om-yeu-cua-toi-phan-hoa-thanh-alpha-dinh-cap/2074846/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.