Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
Ánh nến thắp sáng cả căn phòng.
Triệu Kha bước vào đặt chiếc đèn lồng xuống, sau đó rồi ngồi trên chiếc ghế trong phòng.
Hắn trông thấy Tùy Yến thị đang chầm chậm bước qua ngưỡng cửa, bà ta có vẻ mất kiên nhẫn, hắn ngả người lui sau rồi gác chân lên chiếc bàn trước mặt, liếc nhìn người đi đến, không chút e dè nói:
“Ta thật sự không ngờ rằng muội muội của ta lại tặng cho bà điền trang này. Xem ra người của ta muốn trốn ở đây thì sẽ có chút phiền phức đây”.
Lời này chẳng khác nào thừa nhận đám người bịt mặt kia là tư binh của hắn.
Cho dù không phải là tư binh thì cũng là thế lực không thể trông thấy ánh sáng.
Trong lòng Tùy Yến thị càng thêm sợ hãi, hận bản thân vì sao lại tùy tiện đến nơi này, vừa hận chính mình ngay từ đầu đã không nên giữ lại mảnh đất này.
Nhưng chuyện đã đến nước này, có hối hận bao nhiêu cũng vô ích.
Bà ta cởi mũ trùm đầu xuống, cố nặn ra nụ cười: “Không bằng, ta trả mảnh đất này lại cho tiểu Vương gia? Chuyện tối nay, ta cũng xem như chưa nhìn thấy, chưa nghe thấy, ngài thấy có được không?”.
Triệu Kha cong môi cười nhìn bà ta: “Không được”.
“Phu nhân, chắc hẳn bà cũng đã nghe một câu nói, là ‘chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật"”.
Sắc mặt Tùy Yến thị trở nên tái nhợt, trong lòng cũng chợt thấy lạnh lẽo.
Lại nghe hắn ta từ từ nói:
“Có điều với thân phận của ngươi, nếu ta mà giết đi thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-ma-vi-phu/521629/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.