Chơi đùa suốt mấy canh giờ, tóc Nguyễn Trường Tinh có phần rối loạn. Ban đầu, cậu chỉ dùng một sợi dây cùng màu với y phục để cột cao thành đuôi ngựa, giờ đây đuôi tóc đã có chút lỏng lẻo, rũ xuống sau đầu, trên trán cũng lòa xòa vài sợi tóc nhỏ.
Sau khi giúp Nguyễn Trường Tinh mang giày tất chỉnh tề, Lý Ký Bạch liền để cậu ngồi trên đùi, cẩn thận buộc lại đuôi ngựa. Sở Tri Phi đứng bên cạnh quan sát, thấy đôi tay đại sư huynh linh hoạt xuyên qua mái tóc của tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ lại thoải mái đến mức lim dim mắt hưởng thụ, không khỏi có chút nóng lòng muốn thử.
“Đại sư huynh, ta cũng muốn giúp Tinh nhi buộc tóc, để ta thử đi!” Hắn hiếm khi chịu thua, nhưng lại bị Trương Hòa Minh thẳng thừng vạch trần.
“Thôi đi, với cái tính hấp tấp của ngươi, đừng có kéo rụng tóc tiểu sư đệ.”
“Ta đâu có, ta sẽ rất cẩn thận mà!”
Trong lúc hai người trò chuyện, Lý Ký Bạch đã cột xong tóc cho Nguyễn Trường Tinh.
Trương Hòa Minh nhìn mà vui vẻ, vươn tay về phía Nguyễn Trường Tinh, cười nói: “Lại đây, đến chỗ tam sư huynh nào.”
Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại, phong thái ôn nhu tựa như vạn sơn ngàn lĩnh cũng chẳng thể che giấu được tình ý dịu dàng.
Nguyễn Trường Tinh từ nhỏ đã yêu thích những thứ xinh đẹp, mà người cũng không ngoại lệ. Nghe vậy, cậu lập tức nhào vào vòng tay đang mở rộng của tam sư huynh.
Tam sư huynh trên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751583/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.