Dưới tầng tầng ráng hồng quay cuồng nơi chân trời, thái dương hôm nay mọc sớm hơn thường lệ, rực rỡ và nhiệt liệt khác thường, tỏa ánh hào quang chiếu rọi khắp thiên địa.
Hôm nay, nhất định là một ngày trọng đại.
Trong Lãm Nguyệt điện, Sở Anh Hoa ngồi trên vị trí cao nhất, hai bên là các phong chủ của Trục Nguyệt đỉnh, còn Lạc Đình Sương ngồi phía bên phải Sở Anh Hoa.
Khi mặt trời vượt qua tầng mây, vững vàng treo lơ lửng giữa bầu trời, chính là lúc nghi thức bắt đầu.
Nguyễn Trường Tinh từ ngoài điện bước vào, lấy bầu trời trong xanh và ánh dương rực rỡ làm nền. Giữa nơi mà vô số người tu tiên cầu đạo ngày đêm hướng vọng, cậu băng qua cửa điện nguy nga tráng lệ của Lãm Nguyệt điện. Vô số ánh mắt dõi theo thân ảnh cậu. Khi đặt chân vào trong đại điện, vạt áo đỏ sẫm nhẹ rủ xuống, nơi gấu áo thêu hoa văn khổng tước linh vũ màu lục trên nền lụa mỏng, ánh lên vẻ cao quý.
Hôm nay là ngày *Gia Quan lễ của cậu.
*Lễ Gia Quan (加冠) là một nghi thức quan trọng trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc và một số nước Đông Á khác, dành cho nam giới khi đến tuổi trưởng thành. Lễ này có ý nghĩa đánh dấu sự trưởng thành về thể chất, tinh thần và trách nhiệm đối với gia đình và xã hội.
Nguyễn Trường Tinh quỳ xuống, hành lễ theo nghi thức của đệ tử.
Lạc Đình Sương cùng Sở Anh Hoa rời chỗ ngồi, bước đến trước mặt cậu. Sở Anh Hoa cầm lấy *phát quan màu diệu kim từ khay hình vuông bên cạnh, nhẹ nhàng trao vào tay Lạc Đình Sương.
*Phát quan (髮冠) là một loại mũ đội đầu dành cho nam giới, đặc biệt là quan lại hoặc người có địa vị cao. Nó có tác dụng giữ cố định tóc búi lên và thể hiện thân phận của người đội.
Chưởng môn phụng quan, sư tôn hành quan— lòng Nguyễn Trường Tinh dâng trào xúc cảm khó tả.
Lạc Đình Sương cẩn thận vấn búi tóc cho cậu, đem phát quan cố định bằng một cây trâm.
Bàn tay y nhẹ nhàng chạm l3n đỉnh đầu đồ nhi, ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương như thuở nào. "Trường Tinh, hôm nay vi sư đội mũ cho con, không phải để con gánh vác trách nhiệm trừ ma vệ đạo, mà chỉ mong con có thể sống một đời tự tại, thư thái."
Nguyễn Trường Tinh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như dòng nước, nhẹ giọng đáp: "Trường Tinh hiểu."
Lạc Đình Sương vươn tay nâng Nguyễn Trường Tinh đứng dậy, ánh mắt tinh tế đánh giá đồ nhi mà mình nuôi lớn. Dù là ánh trăng thanh khiết hay sắc hoa đào rực rỡ, cũng chẳng thể sánh bằng phong thái cậu lúc này.
Nguyễn Trường Tinh thành niên, Gia Quan lễ là một đại sự, vì thế các đệ tử vân du bên ngoài phần lớn đều trở về.
Từ Lai, người đứng hàng thứ hai trong môn hạ của Sở Anh Hoa, cũng vội vã trở về từ đêm qua, suýt chút nữa chậm trễ.
Thoạt nhìn, hắn không giống một người tu đạo cầu tiên, mà lại có phong thái của một thư sinh nhu nhược. Suốt năm quanh quẩn trong bộ áo vải xanh giản dị, tay luôn cầm theo kinh thư, bị đồng môn trêu chọc rằng không biết có phải muốn đi Trục Nguyệt đỉnh ứng thí, đoạt lấy danh hiệu Trạng Nguyên hay không.
Cũng vì thế, hắn có biệt danh “Thư sinh Từ Lai.”
Những ai quen biết hắn đều rõ, vẻ ngoài nho nhã kia chỉ là lớp vỏ bọc. Bên trong, hắn tính toán tỉ mỉ từng chuyện nhỏ nhặt, nhưng tính toán này chỉ áp dụng với người ngoài. Trong Trục Nguyệt đỉnh, mọi người từ trước đến nay luôn trọng tình nghĩa hơn lý lẽ, bởi vậy dù hắn có hay so đo cũng chẳng ai trách móc.
Hôm nay, hắn đưa tay lấy ra một vật, đặt vào lòng bàn tay Nguyễn Trường Tinh.
“Tiểu sư đệ, đây là quà thành niên mà nhị sư huynh tặng ngươi.”
“Bàn tính?” Nguyễn Trường Tinh lật qua lật lại, quan sát vật nhỏ bé chỉ bằng nửa ngón tay. Cả bàn tính được chế tác từ bạch ngọc thuần khiết, tinh xảo vô cùng, từng hạt tính châu đều được điêu khắc hoàn chỉnh.
“Nhị sư huynh, huynh tặng Tinh nhi bàn tính làm gì? Đệ ấy đâu có buôn bán.” Sở Tri Phi khó hiểu, chỉ cảm thấy nhị sư huynh đi hành tẩu bên ngoài lâu ngày nên đầu óc có chút vấn đề. Tinh nhi thích nhất là y phục đẹp cơ mà!
Ánh mắt hắn tràn đầy nghi ngờ cùng vẻ ghét bỏ. Từ Lai chỉ cười đầy thần bí, từ trong tay áo lấy ra thêm hai chiếc bàn tính nhỏ khác—một chiếc ánh vàng rực rỡ, một chiếc sáng bạc thuần khiết.
“Bàn tính không quan trọng, quan trọng là chuyện xưa mà ta sắp kể.”
Sở Tri Phi và Nguyễn Trường Tinh lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.
“Khụ... Ngày xưa có một người bán vải, khi qua sông vô tình đánh rơi bàn tính xuống nước. Khi ấy, thiên thần hiện ra và hỏi hắn…”
“Đình… Nhị sư huynh, câu chuyện này lúc Tinh nhi ba tuổi ta đã kể cho đệ ấy nghe rồi. Hơn nữa, ta cũng không ngốc, huynh nghĩ chỉ cần đổi nông phu thành thương nhân, đổi rìu thành bàn tính thì ta sẽ không nhận ra sao?”
Một bên, Trương Hòa Minh – người đang xem náo nhiệt – bật cười chế giễu. Chuyện xưa này vốn là hắn kể cho Sở Tri Phi nghe, sau đó Sở Tri Phi lại truyền cho Nguyễn Trường Tinh.
Từ Lai lắc đầu nói: “Tiểu Thất, đệ đọc thoại bản quá ít.”
Đọc nhiều một chút thì sư huynh còn có thể lừa các ngươi thêm mấy lần.
“Chuyện xưa không quan trọng, quan trọng là dụng ý ta tặng bàn tính cho Tinh nhi.” Từ Lai thu lại dáng vẻ lười nhác thường ngày, nghiêm túc nhìn Nguyễn Trường Tinh, trầm giọng nói: “Sư huynh hy vọng sau này đệ có thể tính toán ân oán rõ ràng minh bạch. Có ân thì báo ân, có thù thì cũng nên báo. Trục Nguyệt đỉnh chúng ta không theo cái lý lấy ơn báo oán, ngay cả thánh nhân cũng không làm được điều đó, hà tất phải miễn cưỡng bản thân? Trục Nguyệt đỉnh không sợ bất kỳ ai, cũng không sợ bất kỳ chuyện gì. Đệ cứ làm theo ý mình, phía sau luôn có các sư huynh chống lưng cho đệ.”
“Vâng, đa tạ sư huynh.”
Nguyễn Trường Tinh không biết hôm nay mình đã cảm động bao nhiêu lần. Tâm trạng tựa như được ngâm trong mật hoa quế mà Mạc Thiện sư bá ủ, ngọt ngào đến mức nếu khóc ra, e rằng nước mắt cũng có vị ngọt.
Cậu chỉ nghĩ rằng những lời hôm nay của sư huynh là lời chúc dành cho sự trưởng thành của cậu, là tình yêu thương mà các sư huynh dành cho cậu. Nhưng sau này, cậu mới dần dần hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
“Nhị sư huynh, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng nghe được huynh nói mấy câu ra dáng người đàng hoàng, chỉ là không biết đã diễn tập trong đầu bao nhiêu lần rồi.”
“A Minh, nếu một ngày nào đó từ miệng đệ thốt ra lời dễ nghe, lại cộng thêm gương mặt này xinh đẹp một chút, nhị sư huynh ta cũng có thể yên tâm rồi.”
Trương Hòa Minh cười nhạt, thầm nghĩ: Ta có cái miệng chanh chua như bây giờ, chẳng phải từ nhỏ đã bị huynh uốn nắn bằng những lời nói và hành động này hay sao?
Hiếm khi có dịp tụ họp, tất nhiên không thể thiếu rượu. Nhưng để chiếu cố Nguyễn Trường Tinh, rượu được chọn cũng chỉ là những loại trái cây ngọt dịu, không quá nặng. Dù vậy, sau vài chén, trên gương mặt cậu vẫn dần dần ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, loạng choạng tìm kiếm sư tôn.
Lạc Đình Sương biết đồ nhi của mình vốn tửu lượng kém, từ sớm đã luôn chú ý đến cậu. Lúc này, nhìn đôi mắt cậu mang theo men say, ánh nhìn mờ mịt, y chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Hương rượu dịu nhẹ và thuần ngọt quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến lòng người rung động.
Y cúi người bế ngang Nguyễn Trường Tinh lên, thân thể mềm nhũn như không có xương cốt. Hồng y và lục y giao hòa, làm cậu trông chẳng khác nào một đóa mẫu đơn diễm lệ vừa bung nở.
Lạc Đình Sương cảm thấy bản thân như một kẻ đang hái hoa. Mà đóa hoa này, chính tay y nuôi dưỡng từ nhỏ, chờ ngày nó rực rỡ khoe sắc. Nhưng đến khi hoa nở rộ, y lại không muốn ai khác chiêm ngưỡng. Vì thế, y cẩn thận khép cánh hoa lại, ôm chặt vào lòng, để từng cánh, từng chiếc lá đều chỉ có thể từ y hấp thụ dưỡng khí.
Ôm lấy đóa hoa của riêng mình, y rời xa chốn ồn ào náo nhiệt.
Nếu có thể, hãy cứ ở mãi trong vòng tay ta. Trong lòng ta, bốn mùa đều sẽ vì ngươi mà luân chuyển.
Không biết náo nhiệt đến tận khi nào, chỉ thấy bầu trời đêm, những vì tinh tú vẫn lấp lánh không biết mệt mỏi.
Lý Ký Bạch ngẩng đầu nhìn trời, ánh sao lấp lánh, vầng trăng sáng tỏ. Hắn nâng chén rượu, lần này rượu mạnh hơn trước một chút.
“Tiểu Bạch, vì sao lại một mình uống rượu?”
Lý Ký Bạch khẽ cười với Sở Anh Hoa—một nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy nơi hắn. Hắn đáp: “Sư tôn, Ký Bạch rất vui.”
Hắn thật sự rất vui. Tiểu sư đệ của hắn đã trưởng thành một cách bình an và hạnh phúc.
Sở Anh Hoa nhìn thiếu niên trước mặt, chợt cảm thấy hắn đã hơi say. Từ trong nụ cười vừa rồi, y bỗng nhìn thấy hình bóng của một đứa trẻ năm nào—khi y nhặt hắn từ nơi hoang tàn đổ nát về.
Năm đó, một tiểu hoàng tử sống trong cung vàng điện ngọc, chỉ sau một đêm bỗng chốc trở nên bần hàn. Các huynh trưởng tranh đoạt ngôi vị, chiến hỏa vô tình lan đến hắn. Mẫu thân bỏ mạng trong biển lửa, hắn được một lão thái giám trung thành liều chết cứu ra, rồi trốn chui trốn lủi trong cảnh màn trời chiếu đất, bữa đói bữa no.
Ngày ấy, Sở Anh Hoa đứng trước mặt hắn, vươn tay ra: “Ngươi có bằng lòng theo ta đi không?”
Lão thái giám dùng chút hơi tàn còn sót lại, nắm lấy tay Lý Ký Bạch đặt vào tay Sở Anh Hoa, sau đó dập đầu hành lễ lần cuối: “Thập Nhị hoàng tử, lão nô không thể tiếp tục đi cùng ngài nữa. Đi đi, càng rời xa hoàng cung càng tốt.”
Giọng nói run rẩy, nước mắt theo những nếp nhăn trên gương mặt già nua chảy xuống.
Lý Ký Bạch đã xem ông như người thân cuối cùng của mình. Khi chứng kiến lão thái giám trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt, hắn lao vào ôm lấy thân thể lạnh dần của ông, bật khóc không thành tiếng.
Khi đó, hắn vẫn còn mang cái tên Lý Cảnh Minh, không lâu trước đây vẫn còn là Thập Nhị hoàng tử được sủng ái trong hoàng cung.
Chuyện cũ năm xưa giống như một chén rượu—uống cạn rồi thì cũng nên quên. Bởi vì nếu cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, con người sẽ đánh mất những điều quan trọng thực sự, ví như niềm vui hiện tại và dũng khí để tiếp tục tiến về phía trước.
Vậy nên, Lý Ký Bạch sớm đã quên đi trên đời từng có người tên là Lý Cảnh Minh.
Nhưng Sở Anh Hoa vẫn nhớ. Y nhớ rõ đôi mắt nai con mở to trong vòng tay lão thái giám năm đó, gương mặt tái nhợt vương chút bụi tro, và bàn tay bé nhỏ run rẩy đặt vào lòng bàn tay mình.
Bọn họ lấy danh nghĩa thầy trò mà cùng nhau sống qua mấy chục năm, từng khoảnh khắc đều là khắc cốt ghi tâm.
Sở Anh Hoa chìm trong hồi ức, trong khi Lý Ký Bạch lại cứ thế uống từng ly một, càng uống càng say.
“Tiểu Bạch.” Y không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn.
“Sư tôn.” Trong cơn say, Lý Ký Bạch vẫn mỉm cười, ánh mắt không còn vẻ trầm ổn thường ngày, mà như đã quay về những năm tháng đầu tiên hắn đặt chân đến Trục Nguyệt Đỉnh.
Hắn cứ thế cười cười, rồi gục xuống bàn đá, chìm vào giấc ngủ.
Ngón tay Sở Anh Hoa lưu luyến chạm vào mái tóc hắn. Y vốn không phải một sư tôn hà khắc, luôn để đệ tử được tự do phát triển, dù yêu thương cũng đối xử bình đẳng. Chỉ duy nhất đối với Tiểu Bạch, y lại đặc biệt thương tiếc.
Y đã nhìn hắn trưởng thành, đoan chính như ngọc, nhìn hắn thành thạo quản lý Trục Nguyệt Đỉnh, trở thành tấm gương cho các sư đệ, sư muội noi theo.
Nhưng phần lớn thời gian, y chỉ mong hắn có thể sống tự do hơn một chút, tùy hứng hơn một chút, và hạnh phúc hơn một chút.
Không biết từ khi nào, ánh mắt y ngày càng thường dừng lại trên người Tiểu Bạch. Đến khi nhận ra điều không ổn, thì tất cả đã quá muộn.
Đặc biệt là những đêm như thế này—gió đêm dịu nhẹ, tinh nguyệt lãng đãng. Hạt giống tình cảm vốn đã âm thầm gieo từ lâu, giờ đây bỗng chốc phá đất vươn lên, cành lá lan tràn, sinh trưởng không thể ngăn cản.
Sở Anh Hoa nắm lấy bàn tay Lý Ký Bạch, cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn.
Tựa như một cơn gió lướt qua mặt hồ, thận trọng đến mức sợ đánh thức những gợn sóng.
“Sư tôn…”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Huyền Sính đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt nàng tràn đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ, còn trong mắt Sở Anh Hoa, chỉ thoáng chốc hoảng loạn rồi vụt qua.
“Sư tôn, ngươi… ngươi lại có tâm tư như vậy với Đại sư huynh?” Nàng nhìn thẳng vào y, vừa chấn động vừa khó tin. Cảnh tượng vừa rồi, nàng đã thấy rõ ràng—nàng không thể ngờ rằng, tình địch của mình lại chính là sư tôn. Sư tôn thậm chí còn thừa dịp Đại sư huynh say rượu mà lén lút chạm vào hắn.
“Súc sinh...” Hai chữ vang lên đầy căm phẫn, nàng giận đến quên cả quan hệ thầy trò.
“Ta…” Sở Anh Hoa không biết phải biện giải thế nào. Là y đã lén lút chạm vào hắn, là y đã mang tâm tư không nên có.
“Ta đều thấy hết rồi! Người đã nắm tay Đại sư huynh!” Huyền Sính giận đến phát run. Nàng thậm chí còn chưa từng có cơ hội chạm vào tay hắn. “Sư tôn, có phải người cũng thích Đại sư huynh không?”
Đối diện với ánh mắt kiên quyết của nàng, Sở Anh Hoa không cách nào phủ nhận.
Y siết chặt cây quạt trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.
“Phải. Lòng ta hướng về Tiểu Bạch.”
Kỳ lạ thay, nói ra rồi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sở Anh Hoa dời ánh mắt về phía Lý Ký Bạch, ngắm nhìn sườn mặt hắn, tình ý trong lòng dường như sắp tràn ra.
Huyền Sính khoanh tay trước ngực, khí thế bức người: “Không ngờ tình địch lớn nhất của ta lại chính là sư tôn mình. Được thôi, sư tôn, ta muốn cùng người cạnh tranh công bằng!”
Sư tôn thì sao chứ? Ai giành được thì tính người đó, nàng sẽ không vì y là sư tôn mà nhượng bộ!
“Ta sẽ không tranh với ngươi.” Sở Anh Hoa bình thản nhìn nàng. “Bất kể Tiểu Bạch thích ai, vi sư đều sẽ tôn trọng quyết định của hắn.”
“Tiểu Bạch… hắn quá mềm lòng.”
Ngay cả việc từ chối ai đó cũng sẽ khiến hắn áy náy.
“Nhưng mà…” Huyền Sính còn định nói gì đó, thì lại bị Lý Ký Bạch đột nhiên ngẩng đầu cắt ngang.
“Ồn ào quá.”
Lý Ký Bạch nheo mắt, đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo, “Canh giờ tới rồi, ta phải về ngủ.”
Sở Anh Hoa vội vàng bước tới đỡ hắn: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã.”
Bàn tay y lập tức bị đẩy ra.
“Không cần người đỡ, ta chưa có say, ta tự đi được.”
“Được, Tiểu Bạch không say, vi sư đỡ ngươi.”
“Không đỡ!”
Sở Anh Hoa nào dám buông tay để hắn tự đi, nhưng hắn càng đỡ thì Lý Ký Bạch càng né tránh. Cuối cùng, đôi tai đỏ bừng, hắn rống lên một câu:
“Không cần ngươi đỡ, cầm thú!”
Sở Anh Hoa thoáng chốc sững sờ tại chỗ.
Huyền Sính thấy thế vội vàng bước lên đỡ lấy hắn, vừa lẩm bẩm trong lòng về giọng điệu chó săn của mình, vừa hân hoan vì cơ hội hiếm có này.
Nhưng Lý Ký Bạch dứt khoát hất tay nàng ra, không chút lưu tình:
“Ngươi cũng không cần, thô lỗ.”
Ta không… Hả? Được rồi, ta thô lỗ.
Huyền Sính ủy khuất cúi đầu.
Ta sửa còn không được sao!
...
Một đường đến Tinh Nguyệt Phong, Nguyễn Trường Tinh đều rất ngoan, không quấy không nháo, chỉ lẳng lặng rúc vào lòng Lạc Đình Sương. Chỉ là khi gió đêm thổi qua, cơn buồn ngủ cũng tan đi phân nửa. Đôi mắt cậu mở to tròn xoe, trong suốt lấp lánh, tựa như có ánh sao rải vào.
Lạc Đình Sương nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Khi giúp cậu cởi y phục, cậu ngoan ngoãn giơ tay lên. Khi lau mặt, cậu ngoan ngoãn ngửa đầu. Sau đó, cậu lại vươn tay, ý bảo muốn được lau cả đôi tay nhỏ bé.
Lớp lễ phục hoa lệ được cởi xuống, chỉ còn lại áo ngủ tuyết trắng ôm lấy thân thể mảnh mai. Mái tóc đen như lụa xõa xuống sau đầu, Nguyễn Trường Tinh ngồi giữa giường, chăn gấm màu xanh biếc bao bọc lấy th@n thể trắng nõn.
“Sư tôn, trong đầu con đang nở hoa…”
“Phanh… Nở một đóa.”
Cậu đưa tay lên cằm, bắt chước động tác một bông hoa bung nở.
“Phanh… Lại nở một đóa.”
Nhưng rồi cậu khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần đáng thương:
“Nhưng mà, hoa nở nhiều quá, chen chúc đến choáng váng.”
Cậu ngước lên, mắt long lanh nhìn Lạc Đình Sương cầu cứu:
“Sư tôn, người có thể nói với bọn chúng một tiếng được không? Bảo bọn chúng đừng nở nữa… đầu ta đau quá.”
“Người nói với bọn chúng thử xem? Được không, sư tôn?”
Lạc Đình Sương khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn trấn an lên khóe mắt cậu. Nguyễn Trường Tinh theo bản năng nhắm mắt lại, hơi thở mang theo chút run rẩy. Cảm giác lành lạnh từ môi Lạc Đình Sương truyền đến, như cánh bướm khẽ đập, gợi lên từng đợt gió nhẹ trong lòng cậu.
“Được rồi, sư tôn sẽ nói với bọn chúng.”
Lạc Đình Sương nhẹ nhàng kéo cậu lại, để cậu tựa đầu lên đầu gối mình, đầu ngón tay khẽ ấn nhẹ lên huyệt Thái Dương, dịu dàng xoa bóp.
Lực đạo không nhẹ không nặng vừa đủ khiến Nguyễn Trường Tinh an tĩnh lại. Trong tay trống trải có chút hoảng hốt, cậu theo thói quen như thường ngày, bắt đầu lần tìm những đường khấu ẩn trên y phục của Lạc Đình Sương. Nhưng hôm nay, sư tôn chỉ mặc áo ngủ, không còn lớp áo ngoài với những hoa văn tinh xảo kia. Cậu tìm nửa ngày cũng không tìm được, đầu ngón tay lướt qua lớp vải trơn mềm, nơi nào cũng đều là trơn nhẵn.
Tay tiếp tục di chuyển lên trên, đến vị trí lồ ng ngực, đột nhiên chạm vào một điểm nhỏ nhô lên.
“Ân? Đây là cái gì?” Nguyễn Trường Tinh nghiêng đầu, tò mò ấn nhẹ hai cái.
Lạc Đình Sương nhịn không được khẽ hít một hơi. Cảm giác vừa tê vừa ngứa lan từ nơi bị chạm đến tim, rồi lan khắp toàn thân. Ánh mắt y trầm xuống, trở nên u tối khó lường.
Mà người khởi xướng vẫn mở to đôi mắt vô tội, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Cậu lại đưa tay sang phía bên kia, thử ấn xuống.
“Hửm! Bên này cũng có.”
Ngón tay vừa định tiếp tục ấn một cái, liền bị Lạc Đình Sương nắm chặt. Nguyễn Trường Tinh nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
“Cái này là gì vậy?”
Lạc Đình Sương khẽ híp mắt phượng, ghé sát lại gần cậu, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng trầm thấp mang theo vài phần nguy hiểm.
“Đây là thứ không thể chạm vào.”
“Tại sao không thể chạm?”
“Bởi vì… nếu chạm vào, ta sẽ không còn muốn làm sư tôn của con nữa.”
Nguyễn Trường Tinh vẫn còn mơ màng, chưa kịp suy nghĩ thấu đáo câu nói này có ý gì. Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt sư tôn lúc này có chút dọa người.
Thiên địa lặng thinh, trong phòng cũng rơi vào tĩnh mịch. Gió không lay động, ánh sáng không hề gợn sóng. Bọn họ im lặng nhìn nhau trong bóng tối.
Cuối cùng, Nguyễn Trường Tinh không chịu nổi nữa, khẽ chớp mắt, mí mắt dần dần trĩu xuống.
“Con nên ngủ đi, Tinh nhi.” Giọng Lạc Đình Sương mang theo chút ma lực mê hoặc.
“Hoa không nở, Tinh nhi muốn ngủ…”
Lẩm bẩm xong câu đó, cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.