Dưới đao quang kiếm ảnh hỗn loạn của hai kiếp, cậu nhảy vào Đọa Uyên, còn người kéo cậu ra khỏi địa ngục rực lửa lại chính là Lạc Đình Sương. Từng bước một, cậu bước lên cầu thang dài nơi Trục Nguyệt Đỉnh, như thể đi qua những thăng trầm chưa từng có khoảnh khắc bình yên của đời người.
Trong cơn mê mịt mù sương, Nguyễn Trường Tinh thấy mặt đất trải rộng sắc trắng lạnh lẽo, những ngôi mộ hoang lặng lẽ cô quạnh. Cậu nhìn về Vọng Hà Phong, nơi sắc ráng chiều đã phai nhạt, cỏ dại mọc um tùm. Trục Nguyệt Đỉnh vẫn trầm mặc như xưa, bốn mùa luân phiên, phong nguyệt ngâm lên những khúc ca không đồng điệu.
Cậu hóa thành một đám mây, một hạt mưa, dốc hết sức cũng không thể chạm đến bóng hình con hạc trắng đã bay xa.
Đến ngày thứ năm mê man, Nguyễn Trường Tinh tỉnh lại.
Mở mắt, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc, ngay cả tiếng gió lùa qua cũng chẳng khác gì trong ký ức. Nhưng có lẽ vì đã chìm quá lâu trong giấc mộng mà hiện thực trước mặt trở nên mơ hồ, không chân thực.
Bên cạnh, khóm hoa cúc tím được chăm chút kỹ lưỡng, thân cây mềm mại uốn lượn, mỗi lần chỉ nở duy nhất một bông. Những cánh hoa căng tràn sắc nhuận, từng chùm đong đưa rực rỡ.
Khi mu bàn tay chạm nhẹ vào đóa hoa cúc tím, cậu cảm nhận được sự ngưa ngứa, thoang thoảng hương dược len vào cánh mũi. Nguyễn Trường Tinh như kẻ vừa thoát khỏi cơn mê, ánh mắt lặng lẽ lướt qua khung cảnh xung quanh. Cậu ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-tinh-khap-phung-ha/2751622/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.