Chương 9:
Đầu hè thường nhiều mưa nhưng bao giờ cũng mưa nhỏ tù tì, chưa bao giờ cho xuống một cơn thống kɧօáϊ, trái lại khiến không khí trở nên sền sệt, chọc người ta phiền não còn hơn cả oi bức.
Yến Tư Không ngồi trước bàn, nhìn hoàng hôn hòa trong mưa bụi ngoài cửa sổ mà nổi hứng làm thơ nhưng lại không có ai để tâm sự.
A Lực là người ở duy nhất trong phủ, cũng là người bạn bên cạnh y suốt bốn năm ròng. Năm đó Hoàng Hà lũ lụt, dân chúng lầm than, y đi ngang qua một huyện nhỏ, thấy một người câm khăng khăng bán thân an táng cha nương đang sắp chết đói liền ra tay cứu giúp.
A Lực không có gì đặc biệt --- Ít nhất lúc ấy chẳng nhìn ra điểm đặc biệt gì, chỉ thấy hắn cùng cảnh ngộ với mình nên thông cảm, lại không biết nói chuyện, không biết viết chữ, mang theo bên người sẽ an toàn mới nảy ra một ý nghĩ sai lầm* là mua hắn về.
*Ý nghĩ sai lầm ở đây là nghĩ sai thì hỏng hết (nghĩ sai sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng).
Năm đó y gặp Nguyên Mão, không phải chỉ vì suy nghĩ sai lầm của ông mới gây nên đủ loại chuyện về sau ư?
Đều do duyên phận đi.
Sau đó y phát hiện, sở dĩ A Lực tên là A Lực bởi vì người này khỏe cực kỳ, mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng lại trung thực nghe lời, chưa bao giờ tự ý quyết định, là một người hầu trung thành có thể tin tưởng.
Y mang A Lực tham gia quân khởi nghĩa, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/truc-vuong/2069284/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.