- Anh không phải lôi kéo! Tính định hướng của tôi không có vấn đề gì cả!
Vu Mẫn trợn mắt lên, trừng mắt nhìn Phương Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, ba từ tính định hướng còn bỏ thêm trọng âm, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp lại lệch đi khiến lời nói của cô hoàn toàn không có lực sát thương!
Phương Minh Viễn hơi nhún vai nói:
- Được rồi, tôi biết rồi! Cô không phải!
Vu Mẫn nhìn anh ta đột nhiên mỉm cười nói:
- Tôi kết hôn hay không, anh vội gì chứ? Anh không phải là hồng nhan tri kỷ đó sao?
- Nhưng vấn đề là mỗi khi nhìn thấy bá phụ bá mẫu, họ đều quanh co, không đạt được mục đích không ngừng truy vấn ngày kết hôn của họ. Lẽ nào cô không nhận thấy, hai mắt ông bà giờ nhìn tôi không mấy vừa mắt sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt buồn rầu nói,
- Họ tám phần là cho rằng tôi nhất định là người đàn ông không có trách nhiệm!
Hai má Vu Mẫn ửng đỏ lên, kỳ thật sao lại lấy anh ta là người đàn ông không có trách nhiệm, mẹ thấy con gái vẫn còn trong trắng, mẹ đã nhiều lần hỏi Vu Mẫn tại sao không kết hôn, đã nghi ngờ là Phương Minh Viễn có bệnh gì, một cô gái xinh đẹp như con gái, chẳng ngờ qua lại bao lâu,một chút kích động cũng chẳng có sao? Chỉ có điều câu nói này làm sao cô có thể mở miệng ra nói với Phương Minh Viễn!
- Vậy tôi trước nay không động tới người đàn ông tôi ngưỡng mộ, lại không nghĩ đến nỗi uất ức của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trum-tai-nguyen/637059/quyen-6-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.